Chương 2 – Tha Thứ Bất Thành
Sau khi Uyển Cơ bước chân  phủ,  thứ dần trở nên u ám. Ta từng nghĩ  thể nhẫn nhịn, chỉ cần   đầu,  vẫn  thể tha thứ. Dù  tổn thương, nhưng ký ức về những ngày đầu ân ái vẫn khiến lòng  d.a.o động.
 
Ta từng tìm   chuyện:
 
“Chàng nếu  động tình,   thể tạm chấp nhận nàng  là  trong phủ, chỉ cần  giữ đúng bổn phận, giữ  lòng.”
 
 Lục Viêm  chau mày, nét mặt như  vui:
 
“Nam nhân tam thê tứ  là chuyện thường tình, nàng đừng hẹp hòi. Phụ   cũng từng  năm phòng , mẫu   cũng   phản đối?”
 
Câu  đó như một nhát d.a.o cắm  tim . Hóa  trong lòng ,  là  hẹp hòi, nhỏ nhen. Là nữ nhân   giữ phu quân,   thuận theo đạo phu thê như bao nữ tử khuê các khác.
 
Ta rời  với lòng đầy ấm ức, nhưng vẫn  nỡ dứt khoát. Bởi hôm đó,  phát hiện  mang thai.
 
Một sinh mệnh nhỏ đang hiện hữu trong bụng . Là kết tinh của những ngày tháng từng yêu thương chân thành.
 
Ta cho  một cơ hội cuối cùng, và cũng cho  một cơ hội.
 
Ta mừng rỡ đến phát run,  đợi  trở về để báo tin. Trong đầu  khi  còn nghĩ: chỉ cần  , nhất định sẽ  , nhất định sẽ vì hài nhi mà  đổi.
 
   lầm. Uyển Cơ – kẻ   lưng ,   để yên.
 
Ngày hôm , Uyển Cơ sai  mời  đến hậu viện  chuyện. Ta cảnh giác nhưng vẫn , bởi nghĩ bụng nàng  dù  cũng  thể  gì quá đáng  mái nhà .
 
Chúng  gặp  bên hồ sen.
 
Uyển Cơ mặc một bộ xiêm y mỏng nhẹ, gió thổi lồng lộng, mái tóc nàng  rối bời càng khiến dung nhan như  phủ một tầng sương khói.
 
Nàng  chậm rãi  vòng quanh ,  thì thầm:
 
“Nghe  tỷ tỷ  thai? Chúc mừng, nhưng đáng tiếc...”
 
Ta nhíu mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-toan-cho-phu-quan-boi-bac/chuong-2.html.]
 
“Ngươi  cái gì?”
 
Nàng  khẽ ,  bất ngờ đưa tay kéo nhẹ tay áo  – chỉ là một động tác  nhỏ, nhưng khiến  mất đà, trượt chân ngã xuống hồ lạnh.
 
Tiếng nước vang lên giữa buổi trưa thanh vắng.
 
Khi   kéo lên bờ,   hôn mê bất tỉnh. Và , tỉnh  giữa đêm, trong cơn đau quặn thắt,   thấy tiếng nha   nức nở bên ngoài.
 
Đứa bé...  giữ .
 
Ta gào lên như kẻ mất trí,  đến khàn giọng, cả  đau như  xé nát.  Lục Viêm  đến. Chỉ đến tận chiều hôm   mới bước ,   vẫn còn vương mùi rượu.
 
Hắn  bên mép giường,   một lúc  hỏi:
 
“Sao  sơ ý như ?”
 
Ta   bằng đôi mắt đầy tơ m-á-u, thì thầm:
 
“Là nàng ... là Uyển Cơ đẩy  xuống nước...”
 
Hắn trầm mặc.
 
Một lúc lâu ,  :
 
“Uyển Cơ   nhiều,  nàng  cố ý, chỉ là đùa giỡn một chút. Nàng cũng  tính nàng  vốn hồn nhiên...”
 
Ta bật . Cười đến nỗi rơi nước mắt. Nỗi tuyệt vọng lúc đó như dòng nước lũ cuốn sạch  hy vọng cuối cùng.
 
Chính  ngày hôm ,  thức dậy, gọi nha  mang bút mực. Tự tay  đơn hòa ly.
 
Khi đưa ,  chỉ  một câu:
 
“Chàng tin nàng   cố ý, nhưng   thể tin  nữa.”