Chương 3 – Hưu Thư Giữa Mùa Đông
 
Ta trao tờ đơn hòa ly cho , nghĩ  chuyện sẽ kết thúc trong yên lặng.    đ-á-nh giá quá thấp sự cố chấp của một kẻ tự cho  là chính đạo.
 
Lục Viêm  ký ngay. Hắn cầm tờ giấy,  giữa phòng     như thể đó là một bản án chung .
 
“Chúng ... thật sự  đến bước  ?”
 
Hắn hỏi, giọng trầm trầm đầy mệt mỏi.
 
Ta đáp:
 
“ .”
 
   để   dễ dàng.
 
Hắn   từng  chuyện gì xảy  đủ nghiêm trọng để khiến phu thê  đoạn tuyệt. Hắn ,  đang  cảm xúc chi phối, rằng đứa con mất  khiến  suy sụp.
 
Hắn cho  giữ đơn hòa ly, còn lệnh nha  canh giữ bên phòng,  cho   ngoài.
 
Vài ngày ,  đến bên giường,  thật lâu, :
 
“Ta     đời  là phu quân bỏ rơi nương tử vì một nữ tử xuất  thấp hèn. Ta là quan, danh tiếng  quan trọng.”
 
Ta bật , nước mắt tràn . Hóa     ly hôn,   vì còn tình, mà vì danh.
 
“Danh tiếng quan trọng hơn sinh mạng con  ?”
 
Ta hỏi.
 
Hắn  đáp.
 
Từ đó, mỗi ngày  đều sống như trong lồng son,  canh giữ,  vây quanh bởi những ánh mắt thương hại.
 
Uyển Cơ vẫn sống an nhàn trong nội viện, như thể  từng  chuyện gì xảy . Có ngày nàng  cố tình đến thăm , tay mang một chén canh an thai nguội lạnh.
 
Nàng   ngọt ngào:
 
“Muội   tỷ tỷ  sảy thai, lòng lo lắm. Thân thể yếu như ,    mang nữa... chỉ e khó giữ .”
 
Ta  tiếp lời, chỉ  mặt .
 
Nàng   :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-toan-cho-phu-quan-boi-bac/chuong-3.html.]
 
“May mà  thế tử bên cạnh chăm sóc tỷ, chứ nếu là ... chắc chẳng chịu nổi cảnh mất con. Muội thấy thế tử vẫn thương tỷ lắm mà.”
 
Những lời  như muối xát  tim. Mỗi  gặp nàng ,  đều  kích động, đau đầu, tim nhói như kim châm. Vài ,  phát sốt, hôn mê hai ba ngày.
 
Lục Viêm khi  mới bắt đầu lo lắng.    trách Uyển Cơ, mà  bảo  tự loạn tâm.
 
“Chuyện cũ  qua, nàng nên buông xuống. Cứ ôm mãi nỗi đau  chỉ  hại  .”
 
Buông xuống? Hắn thì dễ, vì      ôm giấc mộng  mẫu    tước đoạt.
 
Có   gào lên:
 
“Chàng  bao giờ hỏi   gì ?”
 
Hắn sững , như  hiểu nổi vì    trở nên như .
 
Cuối cùng,  một tháng nhốt  trong nhà,  dùng d.a.o rạch tay  –  sâu, chỉ là một vết m-á-u đủ khiến  bối rối. Hắn hoảng sợ, lập tức cho gọi đại phu.
 
Khi tỉnh dậy,  thều thào:
 
“Nếu   ký,  sẽ ch-ếc.”
 
Lần ,    gì. Hắn  dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.
 
Ngày hôm ,   trả  đơn hòa ly.
 
Hắn ký . Bút tích vẫn mạnh mẽ như xưa, nhưng dấu son run rẩy lệch hẳn.
 
Rời khỏi phủ trong một ngày đại tuyết trắng xóa,   đem theo gì ngoài vài bộ y phục và chút bạc lẻ. Tài sản hồi môn  bảo sẽ chuyển đến , nhưng   trông chờ nữa.
 
Từ nay,  thứ giữa  và  –  kết thúc.
 
 
Đêm tuyết rơi trắng xóa,   trong viện, tay run run cầm lấy tờ giấy mà   ký tên từ lâu.
 
“Chúng ... thật sự  đến bước  ?”
 
Ta đáp:
 
“Thứ   giữ là một   khiến  khinh thường chính . Ta rời ,  vì giận, mà vì  hiểu rõ bản  xứng đáng điều gì.”
 
Rời khỏi phủ,  về Vĩnh Ninh trang – sản nghiệp duy nhất mà tổ mẫu để   khi mất. Ở đó,  mở một quán  nhỏ, tên là "Trà Nhai".