Chương 4 – Những Ngày Không Có Bóng Người
Rời khỏi kinh thành trong mùa đông buốt giá,  dừng chân ở Vĩnh Ninh – một trấn nhỏ phía nam.
 
Nơi đây   sắc vàng kim rực rỡ của vương phủ,   ánh mắt dòm ngó  lời xì xào  lưng. Chỉ  gió mát, núi xanh, dòng suối nhỏ róc rách  sân ngôi nhà tổ mẫu để .
Và  những ngày dài,  dài,  chỉ    vườn, im lặng  lá ngân hạnh rơi xuống mái ngói phủ đầy sương. Mỗi chiếc lá rơi là một nhát kéo xé lòng – như hình ảnh của con  từng hiện hữu, giờ hóa thành tro bụi.
Mỗi đêm,  thường ôm một chiếc áo trẻ con  thêu dở mà gục đầu . Ta mơ về đứa nhỏ. Mơ thấy con  trong vòng tay , đôi mắt mở lớn, bàn tay bé xíu nắm lấy ngón tay .  tỉnh dậy chỉ là chiếc chăn lạnh tanh.
Ta từng  ăn uống suốt ba ngày. Nằm co quắp như một cái xác  hồn.
Chính lúc ,   gõ cửa. Là một bà cụ hàng xóm, tay xách theo rổ cháo nóng và bánh củ cải.
“Ta   cô nương mới dọn về đây. Trông cô xanh xao quá, ăn chút cho ấm bụng.”
Ta nhận lấy, run rẩy  cảm ơn, nhưng  kịp giấu giọt nước mắt rơi  mép bát.
Bà cụ vỗ nhẹ vai :
“Đời ,  lúc lạnh lắm.  ăn no , gió cũng dịu  thôi.”
Từ hôm đó, thôn dân trong trấn bắt đầu đến thăm . Người mang chút rau hái từ vườn ,  tặng đôi giày cũ của đứa cháu mới lớn,   trẻ tuổi hơn thì xin giúp  dọn dẹp vườn, sửa  bếp.
Không ai hỏi  từ  đến, càng  ai tò mò về quá khứ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-toan-cho-phu-quan-boi-bac/chuong-4.html.]
Dần dần, trong sân nhỏ, tiếng  trẻ con vang lên. Là bọn nhỏ hàng xóm, chạy đến chơi đùa mỗi buổi chiều. Chúng gọi  là “Tỷ tỷ bán ”,  háo hức đợi  kể chuyện cổ tích khi trời mưa   đồng .
Ta bắt đầu học cách đun nước, nấu ,  bánh.
Sau nửa tháng,  treo tấm biển gỗ nhỏ  cổng: Trà Nhai – một cái tên giản đơn, vì   từng yêu một  bên chén , và mất  tất cả cũng vì một chén  nguội.
Ban đầu chỉ  vài  hiếu kỳ đến thử.  , dường như ai cũng thích  . Có lão ông thích kể chuyện quá khứ,  nhóm học trò  luyện chữ,  phụ nhân dắt theo con nhỏ đến xin nước nóng.
Ta  hỏi họ, họ cũng  đòi  mở lòng. Mọi thứ diễn  như thể  vốn là một phần của ngôi làng .
Mỗi sáng,  dậy từ canh năm, nhóm bếp, xay , pha nước. Ánh nắng đầu tiên chiếu lên cửa gỗ, xua tan sương mù trong tâm .
Một , bé Mẫn – cô bé sáu tuổi nhà bên – tặng  một chiếc vòng tay kết bằng cỏ:
“Tỷ tỷ đeo cái , để khi buồn  nó sẽ vui.”
Ta , nước mắt rưng rưng. Cỏ mềm, nhưng  dễ đứt. Như lòng  – từng rách nát, nhưng nhờ những bàn tay nhỏ bé  mà lành .
Mỗi khi  lũ trẻ chơi đùa, tim   nhói lên. Có đôi lúc,  tưởng tượng con  cũng  thể như thế –  vang, ngã sấp  òa , chạy về phía mẫu  mà  sợ điều gì.
   học cách  níu kéo hình ảnh . Ta tập trung  hiện tại,  những nụ   thật quanh .
Dưới mái hiên Trà Nhai, dường như mùa đông cũng dịu .
Cuộc sống  ly hôn tưởng chừng nhẹ nhõm, nhưng trong đêm tối, nhiều lúc  vẫn mơ thấy ngày   bỏ  giữa điện lớn, mơ thấy ánh mắt lạnh lẽo của  từng là phu quân.
Ta học cách thức dậy sớm, đun nước, nấu , gấp từng lá thư hàng ngày. Cả thế giới của  thu nhỏ trong căn nhà ba gian, bên rặng ngân hạnh mùa nào cũng rơi lá như tuyết.
Mỗi  châm  cho khách,  làn  nóng bốc lên,   tự hỏi:
"Tâm  ấm  ? Hay vẫn là lạnh như tuyết đêm ?"