Chương 7 – Đám Cưới Trong Lá Vàng
Ta  ngờ  sẽ  mặc hỉ phục một  nữa.   , khác với tất cả những gì  từng .
Không  kiệu hoa lộng lẫy trải lụa đỏ từ cửa phủ đến đầu trấn,   bốn mươi tám nhạc công thổi sáo đ-á-nh trống, càng   bức tường vàng son  dựng lên chỉ để phô trương quyền quý. Lần , chỉ  , Tiêu Thần, và những bàn tay  thiện trong trấn nhỏ.
Lễ cưới  tổ chức trong khu vườn nhỏ  tiệm Trà Nhai. Tiêu Thần tự tay cùng mấy  hàng xóm dựng nên mái hiên bằng tre, treo dây cờ  từ lụa vụn, vẽ tay từng chiếc đèn lồng nhỏ. Chúng chẳng đồng đều, nhưng rực rỡ đến lạ.
Cả tuần  lễ cưới,   nghỉ ngơi đúng nghĩa. Ban ngày phụ mấy ông già sửa mái ngói sân , tối đến   cặm cụi  thiệp mời. Hắn  giao cho ai, từng chữ, từng nét đều do  , nhẹ nhàng mà dứt khoát. Như thể mỗi lời mời gửi  là một minh chứng cho sự chân thành  dành cho .
Từng chi tiết  chuẩn  cẩn thận. Áo cưới  mặc do bà Tư thợ may trong làng chỉnh sửa  từ bộ áo lụa cũ. Tiêu Thần mua riêng cho  một dải thêu hoa văn ngân hạnh để viền áo – là loài cây  theo  suốt những năm dài cô độc. Hắn còn thuê đám trẻ trong làng hái cánh hoa giấy rải khắp sân, phủ một lớp mỏng lên bàn , ghế tre. Mỗi góc vườn đều như đang thở  một mùi thơm dịu.
Hắn  để  đụng tay  bất kỳ việc gì nặng nhọc trong ngày đó. Hắn luôn dõi theo , nhẹ nhàng đỡ tay khi  bước qua sân gạch ướt, cúi  buộc  dải áo  tuột, lau giọt nước nhỏ  mi má  vì gió. Đôi mắt  luôn như ánh nắng xuân – dịu dàng mà ấm áp.
Ta nhớ  đám cưới  đây với Lục Viêm. Khi ,   mặc áo cưới may từ lụa Tô Châu, rước bằng kiệu lớn, đèn hoa rợp trời.  trong suốt buổi lễ,   một     . Mọi ánh ,  lời  đều là vì lễ nghi, vì thế diện,  vì lòng .
Sau đó, lễ thành  kết thúc,  rời  cùng bằng hữu đến thanh lâu uống rượu mừng, bỏ   trong căn phòng tân hôn vắng lặng, đối diện bức họa uyên ương vô nghĩa. Ta từng ôm chiếc gối lặng lẽ  suốt một đêm.
Còn Tiêu Thần –   rước  bằng lễ rình rang, nhưng từng bước  đều   bên cạnh. Mỗi ánh mắt   đều  sự nâng niu khó giấu. Khi  do dự vì sợ  trong làng đàm tiếu,  chỉ dịu dàng :
“Nếu nàng  ngại, thì thế gian , lời  khác đều là gió thổi qua tai.”
Trước giờ lành,  cầm tay , thì thầm:
“Nàng   bắt đầu , nàng chỉ cần tiếp tục sống như chính nàng, còn  – sẽ  cùng.”
Ta bật , lệ tràn khóe mắt.
Khách đến  đông, chỉ là  dân trong trấn, vài bằng hữu xa gần, và mấy đứa trẻ từng gọi  là “Tỷ tỷ bán ”. Chúng đeo vòng cỏ, đội mũ giấy do Tiêu Thần gấp, chạy khắp vườn hô to:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-toan-cho-phu-quan-boi-bac/chuong-7.html.]
“Hôm nay tỷ tỷ là cô dâu !”
Đám cưới diễn  trong tiếng  giòn giã, trong hương  ngan ngát lan tỏa khắp sân. Có  mang theo gánh chè đậu đỏ tự nấu,   góp rượu gạo quê hương,   chỉ đến để  một câu “Chúc phúc thật lòng”.
Sau lễ bái,   uống rượu quá chén,  bỏ  một . Hắn dắt tay   vòng quanh vườn, kể từng chuyện nhỏ:
“Cái chỗ   từng ngã khi bắc ghế dựng đèn lồng... cây ngân hạnh   từng nghĩ sẽ khắc tên chúng  lên, nhưng sợ nàng thấy ngại nên thôi.”
Ta  nghiêng ngả,  cũng , tiếng   hòa trong ánh nắng vàng rực, như thể mùa thu cũng chúc phúc cho đôi .
Hắn tự  thiệp mời, từng nét chữ đều là nỗi trân trọng. Ngay cả khi gửi đến Lục Viêm –  từng là phu quân  –  cũng  giấu giếm. Không  để phô trương, mà để cho quá khứ một sự khép  rõ ràng, minh bạch.
Thiệp  chuyển tận tay Lục Viêm tại kinh thành.
Ngày cưới, Lục Viêm đến muộn. Hắn   trong, chỉ  từ xa  chiếc kiệu đơn sơ đang chầm chậm rời  trong ráng chiều. Trong tay  là chiếc khăn trắng cũ – từng thêu cho con   kịp  đời. Gió cuốn khăn bay, nhưng   giữ .
Hắn  cất bước,  mở miệng gọi tên . Hắn chỉ , để ánh mắt tự trách cùng tiếc nuối nuốt chặt lòng. Đôi mắt từng lạnh lẽo với  ngày , nay cũng   rưng rưng, nhưng  quá trễ.
Người từng đặt  trong bóng tối, nay  ánh sáng của  khác  chói mắt.
Sau ,   kể rằng  từng lui tới tiệm Trà Nhai vài .    , chỉ  ngoài hiên, mua một ấm "Trà Nhai",  thật lâu  rời  lặng lẽ.
So với Tiêu Thần –  mang đến cho  từng muỗng cháo, từng mảnh chăn gấp gọn, từng chiếc trâm cài tóc và từng lời hỏi han chân thành – Lục Viêm  từng thật lòng nghĩ đến cảm nhận của . Hắn yêu bằng thói quen sở hữu, còn Tiêu Thần yêu bằng sự bao dung.
Ta từng là một chiếc lá rơi trong gió, vô định và bạc mệnh.  từ khi gặp Tiêu Thần,    là gốc  lành – dù từng  dẫm đạp, vẫn  thể vươn lên, xanh , và một ngày nở hoa.
 
Trong đám cưới nhỏ , giữa vườn hoa giấy và ánh nắng cuối thu,     tìm thấy một mái ấm thật sự. Không vì danh,  vì lễ, chỉ vì trong ánh mắt   –    như  xứng đáng  hạnh phúc.