12.
Anh  gửi  vị trí sân thi đấu.  cứ tưởng là trận bóng đá, đến nơi mới phát hiện là bóng rổ.
Vừa bước  trong thì phát hiện    kín chỗ,   lúng túng ở cửa  , trong lòng nghĩ: Hay là nhắn cho   một tiếng  lặng lẽ rút lui …
 lúc đó Cố Trạch Dực vẫy tay với .
   về phía  ,  cảm nhận  cả nhóm bạn của  đều đồng loạt    , khiến  càng thêm lúng túng.
Anh chỉ  chỗ  hàng đầu tiên: “Thấy cái balo đỏ  ? Là của  đấy, qua đó  .”
 gật đầu: “Wow, còn là hàng ghế đầu tiên nữa, cảm ơn nha.”
Một  con trai trong nhóm  toe toét,  tới : “Đây là chị dâu ? Mau   chị dâu, bảo  hôm nay  Dực  tự nhiên  giữ chỗ sớm thế.”
Cố Tắc Dực liếc mắt   : “Cô  ngại, đừng  linh tinh.”
Cậu bạn  vẻ hiểu chuyện: “Ra là còn  theo đuổi  hả?”
 vội vàng xua tay: “Không     , bọn  chỉ là bạn thôi.”
“Cứ  , đừng để ý đến nó, trận đấu sắp bắt đầu .”
 gật đầu, bước tới  xuống ghế.
Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
  thấy Cố Trạch Dực chạy tới chạy lui  sân, cơ thể cao lớn vững chãi, bắp đùi rắn chắc lộ rõ  chiếc quần thể thao, mồ hôi từ thái dương chảy xuống cổ, len  bên trong cổ áo.
 bất giác đưa tay lên vỗ vỗ mặt : "Mày đang  cái gì  hả, Thẩm Vân Ân, mất hết liêm sỉ  !"
Cuối trận,   tung cú ném ba điểm  mắt, mang về chiến thắng cho đội. Khán đài như vỡ òa, các nữ sinh hét lên phấn khích.
Anh  về phía , dùng vạt áo lau mồ hôi  mặt - cơ bụng  áo thấp thoáng hiện .
Anh  tự vén áo mà,  liếc tí chắc    nhỉ?
Mấy cô gái khác cũng chạy  đưa nước cho , nhưng  đều từ chối.
Sau đó  bước đến hỏi : “Có nước ?”
“Hả?”
Anh  nhẹ, lúc đó  mới kịp phản ứng: “À , ,  chứ!”
 đỏ mặt lục lọi túi áo, móc  một chai nước.
Xấu hổ quá  mất,  phát hiện đang ngắm trộm luôn ...
Đám bạn của  thì thầm phía : “Tui thề nha,  Dực   đó, tui   nhầm chứ?”
“Không nhầm ,  đúng là chị dâu !”
13.
  Cố Trạch Dực đang uống nước  mặt.
Điên  điên ,    chỉ uống nước thôi mà cũng  thể quyến rũ đến thế? Thẩm Vân Ân, mày  từng thấy đàn ông ?
Trạm Én Đêm
 sững  một chút. Hình như... đúng là  từng thật.
Anh uống xong   sang ,  ngượng ngùng  mặt .
Sau đó  vội vàng cầm túi đồ bên cạnh lên: “Áo giặt xong ,  mang  giặt khô, đảm bảo sạch như mới.”
“ chuyển tiền giặt cho em nhé.” Anh   mở WeChat.
“Không  , vốn dĩ là do   bẩn mà.”
Anh khựng  một chút,  : “Hay là để  mời em ăn cơm . Tối nay bọn   tiệc ăn mừng, em   cùng ?”
  do dự, dù  cũng  quen  lắm…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-xuan-cua-toi-mang-ten-co-trach-duc/chapter-4.html.]
“Chị dâu  cùng luôn  mà, dù  cũng là  Dực mời khách.”
“  đó, bọn   thì to con  thôi chứ ai cũng dễ tính lắm.”
  họ, giờ mà từ chối thì đúng là ngại thật…
“Có  phiền các  quá ?”
“Không ,  !”
Nói  bọn  cùng  khỏi nhà thi đấu. Mấy  bạn  còn  : “Anh Dực, hai   , bọn  tự bắt taxi .”
Cố Trạch Dực  đầu  , góc nghiêng gương mặt sắc nét: “Đi với ,   lái xe.”
Ngồi  xe  gượng gạo một chút,  chủ động lên tiếng: “Cố Trạch Dực, thật  bọn  là bạn học cấp Ba đấy.”
“Ừ,  .”
“Anh  ? Vậy  đây      ?”
Anh  khẽ: “Biết chứ. Em  nhận  là từ đầu đến giờ   từng hỏi tên em ?”
“Sao  …” Câu  dở dang bỗng nghẹn  trong cổ họng.
Còn  thể vì cái gì chứ… Hồi cấp Ba  theo đuổi Lâm Thanh Từ rầm rộ đến mức ai mà chẳng . Chắc chắn   cũng   là một "fan cuồng" của Lâm Thanh Từ.
Điện thoại vang lên,  liếc  màn hình - là Lâm Thanh Từ.
  lúc  nữa chứ…  hít sâu một : “Xin ,   điện thoại một lát.”
Anh liếc mắt  tên  gọi, trầm giọng: “Ừ.”
“Alo?”
“Tối nay   rảnh ? Cậu luôn  xem bộ phim đó mà,   mua vé ,   cùng nhé?”
  nhạt: “  rảnh. Hơn nữa  cũng chẳng thích thể loại phim trinh thám ,   với Thẩm Niệm .” Nói xong  cúp máy.
Cố Trạch Dực liếc  một cái, tay siết nhẹ vô-lăng: “Người em thích ?”
 lắc đầu lia lịa: “Không   trong lòng, mà là một  chẳng còn quan trọng nữa.”
Anh bỗng  khẽ: “Ừm. Vậy tối nay  ăn gì?”
Xe chậm rãi dừng  trong bãi đỗ,  đáp: “Không  món nào đặc biệt thích,  dễ ăn lắm, gì cũng .”
14.
Vào phòng riêng ,   đều  nhiệt tình chào hỏi.
  cạnh Cố Trạch Dực,  đưa thực đơn cho : “Muốn ăn gì thì gọi .”
Phòng  ồn ào,  ghé sát , nhỏ giọng : “Thôi để   gọi  ,  ngại lắm.”
Cố Tắc Dực bỗng khựng , vành tai đỏ ửng lên: “Ừ.” Nói   nhận  thực đơn, tự tay gọi vài món cay xè. Sau đó mới đưa cho mấy  bạn.
“Ơ? Anh Dực, chẳng    thích ăn cay ?” Một   gần khều tay , nhỏ giọng: “Chắc chắn là vì chị dâu thích  ha.”
Cố Trạch Dực liếc   một cái, bình thản đáp: “Gọi món của  .”
Thật kỳ lạ,  là món  thích ăn. Sao     nhỉ?
Bạn bè của   đúng là  nhiệt tình, hỏi chuyên ngành của , còn hỏi chúng  quen  thế nào.
Cố Trạch Dực  vẻ  kiên nhẫn lắm: “Đừng hỏi nữa, ăn cơm .”
 vốn dĩ cũng chẳng ăn  mấy miếng. Anh chợt ghé sát, nhẹ giọng: “Đừng để ý bọn họ, ăn .”
Một  trai đầu húi cua  đối diện bật : “Xin mời thưởng thức tiết mục nổi tiếng Tứ Xuyên – Biến mặt.”
“Anh Dực,  đúng là thiên vị quá đáng đấy.”
“Cái vẻ mặt với cái giọng điệu ,  mới thấy  đầu đó.”
Cố Trạch Dực ngước lên  cả đám một cái. Bọn họ lập tức giơ tay đầu hàng: “Bọn em câm mồm ngay. Nào nào nào,   ăn vui vẻ!”