Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 281: Họa vô đơn chí, chuyện cũ chưa qua chuyện mới đã tới
Cập nhật lúc: 2025-11-19 11:45:16
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vương Lão Nhị, ông đừng qua đây!"
Trần Khiết thể ngờ, gã Vương Lão Nhị dám nhân lúc trời tối mò đến nhà cô. Gã trèo qua hàng rào rách nát, xông thẳng phòng.
"Con đĩ thối! Ban ngày mày ghê gớm lắm mà! Sao giờ ghê nữa !"
Vương Lão Nhị dáng vẻ sợ hãi của Trần Khiết, trong lòng đắc ý vô cùng. Hừ, gào thét nữa , giờ thấy chẳng cũng run cầm cập !
"Vương Lão Nhị, ông gì? cảnh cáo ông, đừng bậy!"
Trần Khiết lùi dần về phía , mắt đảo quanh, tay cũng quờ quạng lưng, tìm kiếm bất cứ thứ gì thể dùng vũ khí.
"Tao gì ?" Vương Lão Nhị một cách ghê tởm. "Tao gì, chẳng mày rõ ? Tao đến để thỏa mãn mày đây!"
"Phì! Ông đúng là đồ vô liêm sỉ! Ông tự bộ dạng của ! cho ông , kể cả đàn ông thế giới c.h.ế.t hết, cũng bao giờ thèm hạng như ông!"
Trần Khiết nhổ nước bọt. Cô từng gặp ai trơ tráo đến mức . Gã chồng cũ của cô tuy gì, nhưng ít nhất bề ngoài cũng giữ chút thể diện. Cô ngờ ban ngày rõ thái độ mặt bao , mà tối gã vẫn mò tới. Có lẽ gã đến đây là để trả đũa!
Dù là gì nữa, xem tối nay khó mà lành lặn. Trần Khiết sờ thấy một cây kéo lạnh ngắt. Cô hạ quyết tâm, ánh mắt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.
"Thế ? Để xem tối nay, 'gạo nấu thành cơm' , mày đồng ý cũng đồng ý! Không đến lượt mày quyết định! Ha ha!"
Vương Lão Nhị đắc thắng, Trần Khiết. Dù mặt cô lạnh băng, nhưng gã nghĩ chắc là do căng thẳng nên mặt ửng đỏ, trông càng thêm quyến rũ.
Gã chờ nữa. Chỉ cần chiếm thể cô, gã sợ cô theo! Nếu cô theo, gã sẽ hủy hoại danh dự của cô, xem cô thế nào!
"Ông đừng qua đây! Đừng qua đây!"
Trần Khiết dồn góc tường, còn đường lui. Vương Lão Nhị càng đắc ý.
"Khiết , em chiều , sẽ với em..."
Vương Lão Nhị lao thẳng về phía Trần Khiết.
"A!"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lục Ái Quốc xông cửa thì thấy Vương Lão Nhị đang ôm bụng lùi mấy bước, ngã vật xuống đất.
Tay Trần Khiết vẫn còn dính máu, ánh mắt chút thất thần. Cô vẫn giữ nguyên tư thế đ.â.m gã, cả run rẩy ngừng.
"Con đàn bà c.h.ế.t tiệt ! Mày g.i.ế.c diệt khẩu ! Ui da, đau c.h.ế.t tao! Lục Ái Quốc, mau... mau đưa tao bệnh viện! Ui da, máu... chảy nhiều thế ! Phải ăn bao nhiêu thứ mới bù ..."
Lục Ái Quốc gã vẫn còn sức gào t.h.ả.m thiết, đoán chắc gì nghiêm trọng. m.á.u chảy cũng nhiều thật, dám lơ là.
"Rốt cuộc là ? Tối hôm ông chạy đến nhà cô Trần Khiết gì?"
Tà tâm bỏ, đáng đời! Nếu gã tự nổi ý đồ xa, kết cục ?
"Sao thế? Tình hình thế nào?"
Cố Kiến Quân và Gì Ngọc Lan cũng chạy tới. Lưu Thục Phân yên tâm, chạy qua nhà họ Cố báo tin. Gì Ngọc Lan liếc Vương Lão Nhị đang đất, Trần Khiết, trong lòng cũng đoán bảy tám phần. Cô chán ghét gã, bước đến bên Trần Khiết, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô: "Chị, , đừng sợ. Gã Vương Lão Nhị c.h.ế.t !"
Trần Khiết lúc mới hồn, nước mắt cuối cùng cũng trào .
"Chị, rốt cuộc là ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-281-hoa-vo-don-chi-chuyen-cu-chua-qua-chuyen-moi-da-toi.html.]
Trần Khiết gã Vương Lão Nhị, hận thể bồi thêm vài nhát.
"Gã vô xông nhà em, giở trò đồi bại. Em thề c.h.ế.t chịu, nên mới lỡ tay đ.â.m ..."
"Mày đừng vu khống! Tao giở trò gì mày? Mày vẫn sờ sờ đó ? Ngược là tao, chảy bao nhiêu m.á.u ! Tao cho mày Trần Khiết, mày bồi thường tiền t.h.u.ố.c men cho tao!"
Vương Lão Nhị cố gượng dậy, nhưng do mất m.á.u nhiều vết đ.â.m quá sâu, gã thấy hoa mắt chóng mặt, ngất lịm thật.
Lục Ái Quốc và Cố Kiến Quân giật , vội chạy xem, hai lời, xốc gã đến chỗ bác sĩ của công xã.
Gì Ngọc Lan yên tâm về Trần Khiết, liền ở với cô.
"Ngọc Lan, em về . Nhà còn con nhỏ. Chị . Gã đó Kiến Quân đưa , nguy hiểm nữa."
Trần Khiết cảm kích vì họ đến, giờ cô ngại ngùng giữ Gì Ngọc Lan .
"Không chị. Hay là em với chị cùng đến chỗ bác sĩ xem gã đó thế nào. Nếu thì chị cũng yên tâm. Lỡ mà 'việc gì' thì còn sớm xử lý." Gì Ngọc Lan nghĩ một lát, đề nghị.
"Ừ, cũng đúng. Vậy em chờ chị chút, chị lấy ít đồ."
"Đừng lấy vội, xem ." Gì Ngọc Lan đoán Trần Khiết định lấy tiền, nhưng với cái loại như Vương Lão Nhị, cô Trần Khiết tốn tiền.
"Vậy cũng , thôi."
Hai phụ nữ cùng đến trạm xá của công xã.
"Không . Vết thương sâu. xử lý . Chỉ là chảy m.á.u nhiều nên ngất xỉu. đoán gã Vương Lão Nhị chắc là 'vựng huyết' (sợ máu), chứ với cái thể trạng của gã, chút vết thương thể ngất !"
Ông bác sĩ già đẩy gọng kính, phân tích nghiêm túc.
Cố Kiến Quân và Lục Ái Quốc đồng thời thở phào nhẹ nhõm. cũng khó chịu. Sao gã tai họa thương nặng thêm chút nhỉ? Nghĩ nghĩ , lỡ gã mệnh hệ gì, Trần Khiết cũng khó ăn . Gã vô mà chuyện, còn vu vạ tiền bạc thế nào nữa!
Hai , đầu định rời .
"Này ! Hai ý gì? Đem đến đây vứt cho ?" Ông bác sĩ thấy hai định chuồn, vội ngăn .
"Bác ơi, bọn cháu tiền trả viện phí . Hay là bác chờ gã Vương Lão Nhị tỉnh , tự đòi tiền gã . Bọn cháu cũng là cho bác. Chứ lỡ mang gã về, cái tiền e là..."
Lục Ái Quốc phản ứng của ông bác sĩ, bồi thêm một câu: "Nếu chỗ bác tiện, Hai, là... lôi gã về?"
Lục Ái Quốc sang Cố Kiến Quân, hỏi tỉnh bơ.
"Cũng , cũng nặng lắm."
"Thôi thôi! Đêm hôm trời lạnh, cứ để nó ở đây . Mang mang cho vết thương!" Ông bác sĩ ngượng ngùng sờ mũi.
"Vâng, bọn cháu cũng nghĩ ."
Lục Ái Quốc thuận nước đẩy thuyền, cùng Cố Kiến Quân đồng loạt , chuồn thẳng!
"Lục Ái Quốc! Lục Ái Quốc ơi! Cậu mau lên! Vợ hình như sắp sinh !"
Gì Ngọc Lan và Trần Khiết đang đường đến xem Vương Lão Nhị, thì gặp một chạy hớt hải tìm Lục Ái Quốc. Gì Ngọc Lan vội chạy gọi , còn Trần Khiết thì chạy thẳng đến nhà Lục Ái Quốc!