"Lưu Dịch!"
Lưu Dịch từ chỗ ông cụ về đến nhà, thì thấy Lâm Dao Dao và ông cả của cô – Lâm Lương – đang cửa.
Thấy xe Lưu Dịch về, Dao Dao vui mừng vẫy tay.
Lưu Dịch vội bảo A Đông dừng xe, mở cửa chạy tới.
"Sao em đến đây?"
Giọng giấu niềm vui. Anh đỡ tay Dao Dao, dìu cô nhà. "Đợi lâu ? Sao gọi điện , đỡ ngoài ."
"Không lâu , mới một lát thôi."
Chân Dao Dao vẫn khỏi hẳn, cà nhắc.
Lâm Lương hai bọn họ thẳng nhà, "bơ" , mặt đen như đ.í.t nồi. Bộ tàng hình ? Cái thằng Lưu Dịch ! Mình lặn lội đưa đến cho , mà đối xử với thế đây!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
A Đông phía , nhận lấy túi đồ tay Lâm Lương: "Lâm , mời trong nghỉ ngơi."
Lâm Lương đang bực, nhà, ném cái "BỊCH" túi xách lên bàn.
"Ca! Anh gì ?"
Lâm Dao Dao sắc mặt ông , lật mặt nhanh thế? Vừa nãy còn bình thường mà?
"Ối! Mày còn nhớ mày ông ? Anh tưởng mày giống 'ai đó', mắt vấn đề, thấy khác!"
Lâm Lương lườm Lưu Dịch, nghiến răng.
Lâm Dao Dao Lưu Dịch... , cô hiểu . Lúc nãy ở cửa, Lưu Dịch đúng là thèm cô một cái.
"Thế nào? Người lặn lội đến 'nhập hàng', thể chút thái độ ?"
Lưu Dịch rót cho Dao Dao một cốc nước, ung dung .
Nhập hàng? Lâm Dao Dao ngẩn . Rồi cô hiểu ngay. Lưu Dịch đang cô đến "đánh cướp" bộ sưu tập của ảnh. Cô bật , uống một ngụm nước, quyết định xen .
"Bớt lấy cái bụng tiểu nhân của mày đo lòng quân tử! Tao là lo cho Dao Dao. Sợ nó một đường tiện, mới xin nghỉ phép, đưa nó đến đây! Mày cảm ơn thì thôi, thấy tao còn thèm chào. Sao, tao khó ưa đến ?"
"Này, xin bớt giận. Chẳng quan tâm Dao Dao, lo nó lâu chịu nổi, nên mới vội đưa nó nhà nghỉ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-299-canh-bac-cua-nha-ho-lam.html.]
Lưu Dịch cũng rót cho Lâm Lương một cốc, hòa hoãn.
"Nếu là hiểu lầm, thì rút lời ! Cậu là quân tử, là tiểu nhân! Cho nên... A Đông! Không cần lấy chìa khóa nữa! Lâm đây hôm nay là ' phúc' đưa em gái đến, nhắm đống đồ của ! Cậu việc của !"
A Đông chỉ lắc đầu. Tiên sinh với Lâm , hai ông đúng là... trẻ con!
"Lưu Dịch! Mày là đàn ông bảy thước, giữ lời hả! Đừng vớ vẩn!"
Nghe Lưu Dịch bảo A Đông cần lấy chìa khóa, Lâm Lương cuống lên.
"Ca! Anh vội gì? Anh chỉ ở đây một ngày!"
Lâm Dao Dao bộ dạng cuống cuồng của ông , lúc cô mới vỡ lẽ. Mình đúng là ngây thơ! Sao tin cái mớ lý do "lo lắng cho em gái" của ông chứ. Rõ ràng là ông nhắm đống đồ sưu tầm của Lưu Dịch!
Cũng . Trước đây ổng còn vì mấy món đồ mà "bán" . Giờ còn kỳ vọng gì nữa chứ!
Lưu Dịch , Dao Dao. Nha đầu, cuối cùng em cũng thấy rõ bộ mặt thật của em chứ! Chỉ mới đặt em ở vị trí một thôi!
"Không , chờ định sẽ đến đón em ? Sao tự đến đây?"
Đưa Dao Dao phòng chuẩn cho cô, Lưu Dịch hỏi.
Bây giờ thời điểm . Dù gặp cô, nhưng vẫn mong cô ở nhà họ Lâm an hơn.
"Thế nào mới gọi là ' định'? Em yếu đuối như nghĩ . Em cần bảo bọc ."
"Em ở bên cạnh . Dù em giúp gì nhiều, nhưng em cùng một chỗ, cùng đối mặt với thử thách. Chỉ như , em mới cảm thấy chúng thực sự ở bên . Em 'chim hoàng yến' của . Em cùng đối mặt với mưa gió!"
Dao Dao Lưu Dịch, ánh mắt đầy kiên định.
Lưu Dịch sững . Anh hiểu .
Nhà họ Lâm thể tình hình hiện tại của và "lão gia tử". họ vẫn để Dao Dao đến. Đây chính là họ đang truyền một tín hiệu: Nhà họ Lâm, về phía bọn họ!
Với Lưu Dịch, đây là "than sưởi ấm ngày tuyết". với nhà họ Lâm, đây là một canh bạc khổng lồ. Vì một Lâm Dao Dao, họ đặt cược cả tương lai của gia tộc.
" là... nha đầu ngốc!"
Lưu Dịch đau lòng, kéo Dao Dao lòng. Nha đầu ngốc , em đặt cược lớn quá... Anh nỡ để em thua chứ!