Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 314: Xóa sẹo cho Đường Cường
Cập nhật lúc: 2025-11-20 08:44:53
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đại ca.” Sở Y Nhất chạy thêm một chuyến đến nhà Đường Cường. Có lẽ cô sẽ , nên Đường Cường ở nhà.
“Em gái, tìm chuyện gì gấp ? Mà hôm qua là thế?”
Đã lâu gặp Sở Y Nhất, đó hai cũng chỉ liên lạc qua điện thoại. Hôm nay gặp mặt, Đường Cường bỗng cảm thấy cô bé trưởng thành thật . Dù cũng , cả trông dịu dàng nhiều.
“Anh Cường, gì gấp . Chỉ là công việc của Cố Hướng Đông đổi. Bọn em sắp lên thủ đô, nên em cố tình ghé qua báo cho với chị dâu một tiếng. Còn chuyện hôm qua, là do em cẩn thận một chút. Người gặp ở cổng là Phó cục trưởng La của Cục Công an, chính gã dẫn đến dẹp chợ đen đấy. Em sợ gã để ý đến , nên mới dám nhận ở cổng.”
Lời của Sở Y Nhất khiến Đường Cường sững sờ. Hóa là .
“Đây là chuyện mà! Cục trưởng Cố thăng chức, tuy là xa hơn, nhưng vẫn mừng cho hai em. Khi nào các em lên đường?”
Tuy tham gia vòng tròn đó, nhưng mấy năm Cố Hướng Đông nhậm chức, tình hình trị an của cả Bảo Hưng lên nhiều, ngay cả trộm cắp cũng ít xảy hơn. Cho nên khó để nhận , Cố Hướng Đông là năng lực, và quan trọng nhất, loại vì tiền đồ mà bất chấp nguyên tắc.
Bây giờ Cố Hướng Đông một vũ đài rộng lớn hơn, Đường Cường tin sẽ còn gặt hái nhiều thành tựu hơn nữa.
“Thời gian cụ thể vẫn chốt ạ. Anh Cường , Cố Hướng Đông một đồng nghiệp quan hệ ở Cục, tên là Quách Hòa Bình. Sau nếu chuyện gì, cứ đến tìm , giống như tìm em , cần ngại.”
Sở Y Nhất tin tưởng Đường Cường, cũng tin tưởng Quách Hòa Bình. Đường Cường chuyện vi phạm pháp luật, Quách Hòa Bình cũng loại lòng sắt đá, thấy c.h.ế.t cứu. Chính vì tin tưởng cả hai, nên cô mới dám gửi gắm Đường Cường cho Quách Hòa Bình.
(Trong lòng cô, Quách Hòa Bình là rể , đều là nhà, nên mới ngại phiền .)
“Được, nhớ . Em cũng cần lo cho bọn . Em để cho nhiều thứ như , huống hồ cũng tìm việc . Lương nhiều, nhưng vẫn đủ nuôi sống cả nhà.”
Đường Cường sảng khoái. Anh thấy thật may mắn, chỉ một việc tàu hỏa mà một cô em gái như Sở Y Nhất, còn hơn cả em gái ruột. Suốt chặng đường qua, danh nghĩa là giúp cô việc, nhưng thực tế là cô giúp , giúp nhận giá trị của bản . Cũng chính là cô, mà khi phần lớn còn đang lo cái ăn cái mặc, thì cần lo lắng về những chuyện đó nữa.
Không một nhà, mà còn hơn cả một nhà. Bây giờ sắp xa, vẫn còn nghĩ cách sắp xếp thỏa cho . Đường Cường cảm thấy, đời quen Sở Y Nhất, thật sự quá đáng giá!
“Vâng, em là bản lĩnh, chỉ là giúp chị thêm một sự đảm bảo thôi.”
Đối với Sở Y Nhất mà , Đường Cường là giúp đỡ cô, càng là đồng đội sát cánh cùng cô suốt thời gian qua. Bây bây giờ sắp rời khỏi đây, trong lòng cô tự nhiên cũng nỡ.
Nhìn vết sẹo đột ngột mặt Đường Cường, lòng Sở Y Nhất luôn thấy thoải mái. Vết sẹo thực sự quá dễ gây chú ý. Hôm đó ở cổng khu tập thể, chẳng La Đại Dũng cũng để ý đến nó ? Phải nghĩ cách xóa vết sẹo .
“Đại ca, vết sẹo mặt , chúng nghĩ cách xóa nó , thật sự là quá dễ chú ý.”
Đường Cường sững sờ, theo bản năng đưa tay sờ lên vết sẹo mặt, chút bất đắc dĩ: “Em gái, vết sẹo của bao nhiêu năm , mà xóa dễ dàng !” Anh hà cớ gì mà xóa nó , chỉ là bao giờ cơ hội thôi.
“Em quen một bạn bác sĩ. Nếu tin em, em sẽ sắp xếp, đến lúc đó em qua đón .”
Đường Cường ánh mắt đầy kiên định của Sở Y Nhất, vợ , ánh mắt giấu nổi vẻ kích động: “Thật em? Vết sẹo của ... xóa thật ?”
“Vâng, dù thể hồi phục y như ban đầu, nhưng chắc chắn sẽ hơn bâyVâng, dù thể hồi phục y như ban đầu, nhưng chắc chắn sẽ hơn bây giờ nhiều.” Sở Y Nhất khẳng định.
“Mình thấy , em gái thể giúp xóa vết sẹo !” Đường Cường kích động nắm lấy tay Tiểu Sơn, hưng phấn . Vết sẹo mặt là do thương trong một tai nạn. Lúc đó, vì cứu Tiểu Sơn, ngộ thương, hủy mất cả khuôn mặt, khiến cho đám cưới vốn định cũng hủy bỏ. Mẹ Tiểu Sơn chuyện, bất chấp tất cả để đến với . Tuy là đàn ông, quá để ý chuyện , nhưng mỗi ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, cảm giác đó vẫn khó chịu.
Bây giờ thấy một tia hy vọng, thể kích động cho !
Mẹ Tiểu Sơn còn kích động đến rơi nước mắt. Mỗi khuôn mặt của Đường Cường, lòng chị đau như cắt. Dù bao giờ , nhưng đôi khi vẻ mặt cô đơn của vẫn tim chị nhói đau. Đặc biệt là từ khi Tiểu Sơn, càng ngày càng để ý, chỉ sợ con trai mất mặt.
Nếu thật sự xóa vết sẹo đó, thì quá , lòng chị cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-314-xoa-seo-cho-duong-cuong.html.]
“Tiểu quản gia, quan sát xem, vết sẹo mặt đại ca thể hồi phục ?” Cô tranh thủ dùng ý thức hỏi Tiểu quản gia.
Tiểu quản gia đang bế Vui Vẻ, rướn cổ Đường Cường: “ thì cũng vô dụng, cái dùng máy móc kiểm tra. thấy cũng chuyện gì to tát, ma chê quỷ hờn còn chỉnh thành mỹ nữ , chút sẹo mà xong ?”
Có câu của Tiểu quản gia, Sở Y Nhất liền yên tâm .
“Anh Cường, chị dâu, hai yên tâm, em về sẽ tìm bạn em ngay, cố gắng sắp xếp phẫu thuật sớm nhất thể.”
Tránh đêm dài lắm mộng. Dạo cô thỉnh thoảng chạm mặt La Đại Dũng, vẻ mặt gã lúc nào cũng âm u, khó đoán. Điều khiến Sở Y Nhất cảm thấy gã đang nung nấu ý đồ , chỉ chờ thời cơ để đẩy chỗ c.h.ế.t.
Xóa vết sẹo mặt Đường Cường, sẽ an hơn nhiều. Chỉ như , cô mới thể yên tâm rời .
Tại nơi ở cũ của gia đình Đường Cường, một đang cửa. Chỉ thấy gã do dự một chút, giơ tay lên gõ cửa.
Một phụ nữ tiếng gõ cửa, vội mở. “Anh tìm ai đấy?” Bà đàn ông xa lạ mặt, nghi hoặc hỏi.
“Xin chào, cho hỏi đây nhà Đường Cường ? là bạn , cố ý đến tìm.” La Đại Dũng hạ thấp giọng, ôn hòa trả lời.
“Anh tìm nhầm , nhà chúng ai tên Đường Cường. Chắc là ở đây .” Người phụ nữ chút mất kiên nhẫn, xong liền định đóng cửa.
“Khoan , cho hỏi chị họ dọn ?” La Đại Dũng vội giơ tay chặn cánh cửa đang khép , hỏi tiếp.
“Không , ! Chúng họ hàng gì của họ , mà !” Người phụ nữ xong, “Rầm” một tiếng đóng sập cửa .
hương 315: Gia đình là sum vầy
“ , rốt cuộc là chuyện gì mà mặt ủ mày chau thế hả? Kêu lên đây chẳng chẳng rằng, thật sốt ruột c.h.ế.t !” Chu Chí Bình Tiểu Vương hết thở ngắn than dài, mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến , sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai, cũng rốt cuộc gặp chuyện gì.
“Anh đồng ý cho Điềm Điềm gả xa ?” Sau nhiều đắn đo, Tiểu Vương cuối cùng cũng hỏi .
“Xa? Xa cỡ nào? Haizz, mà xa cũng chẳng quan trọng, vì sẽ đồng ý. Từ nhỏ cha mất, chỉ còn hai em nương tựa lẫn , nhất định để Điềm Điềm ở ngay mắt , chứ thì yên tâm !” Chu Chí Bình chỉ lo phần , mà để ý đến sắc mặt Tiểu Vương đang ngày càng khó coi.
“ , hỏi câu đó là ý gì? Cậu cưới Điềm Điềm nhà ? Này, cái thằng oắt con khốn nạn thế hả, Điềm Điềm đối xử với như mà? Bây giờ ý gì, rõ cho !” Chu Chí Bình sững một chút mới phản ứng, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Tuy rằng khá quý nhóc , nhưng nghĩa là thể bắt nạt em gái . Bây giờ hàng xóm láng giềng ai mà Tiểu Vương là đối tượng của Điềm Điềm. Sao hả? Bây giờ hỏi câu đó là ý gì? Không cưới Điềm Điềm nữa chứ gì.
“Cái gì với cái gì chứ, trí tưởng tượng của cũng phong phú thật đấy.” Nhìn bộ dạng hùng hổ như đ.á.n.h của Chu Chí Bình, Tiểu Vương đơ tập, đúng là ông gà bà vịt! Nghĩ ngợi thở dài, quyết định thẳng, chứ vòng vo tam quốc chỉ khó Chu Chí Bình thêm.
“Cục trưởng Cố của chúng thăng chức , sắp chuyển lên thủ đô công tác.”
“Thế thì chúc mừng nhé, nhưng liên quan gì đến ?” Chu Chí Bình tỏ vẻ mặt “thì ”, haizz, vẫn là đ.á.n.h giá cao quá.
“Cục trưởng hỏi ý , là theo lên thủ đô, là ở Bảo Hưng. Cho nên mới đến hỏi , liệu đồng ý để đưa Điềm Điềm cùng ?” Tiểu Vương xong, liền hồi hộp Chu Chí Bình.
Lúc Chu Chí Bình mới hiểu rốt cuộc là ý gì. Thủ đô , là đàn ông thì ai chẳng ngoài phiêu bạt một phen. mà, xa như , còn thể thường xuyên gặp Điềm Điềm nữa ?
“Anh đừng im lặng thế chứ, một câu !” Chu Chí Bình hồi lâu gì, chỉ rít hết điếu t.h.u.ố.c đến điếu t.h.u.ố.c khác.
“Bụp.” Anh ném mẩu t.h.u.ố.c lá xuống đất, dùng chân di mạnh. “ cũng tính, hai đứa tự mà thương lượng. chỉ hỏi , nếu Điềm Điềm theo lên thủ đô, định thế nào?” Tiểu Vương cũng nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng kiên định với Chu Chí Bình: “Vậy sẽ nữa.”
Nghe câu trả lời của Tiểu Vương, Chu Chí Bình thầm gật gù trong lòng, nhưng cũng gì thêm mà bỏ . Tại thủ đô chứ? Chu Chí Bình nghĩ, lẽ là vì trong thâm tâm, vẫn coi nơi là nhà. , nhà là gì? Anh nghĩ, chỉ cần Điềm Điềm ở , nơi đó chính là nhà. Vậy thì ở thủ đô, Bảo Hưng, bất cứ nơi nào khác, thì gì khác biệt ! Tuy miệng để hai đứa tự thương lượng, nhưng thật trong lòng rõ, Điềm Điềm coi trọng Tiểu Vương như , chỉ cần , con bé chắc chắn sẽ theo. Anh hỏi Tiểu Vương câu cuối cùng, và khi câu trả lời của , thật , đồng ý. Đồng ý để em gái theo Tiểu Vương rời Bảo Hưng lên thủ đô.
Kết quả thương lượng với Chu Điềm Điềm là, cô chút do dự với Tiểu Vương: “Anh , em đó!” Lúc , quyền lựa chọn về tay Tiểu Vương. Cuối cùng, Tiểu Vương quyết định theo Cố Hướng Đông lên thủ đô, mà Chu Điềm Điềm thì theo Tiểu Vương. Còn Chu Chí Bình, vì thương em gái, cũng lên thủ đô cùng. Cả nhà đông đủ sum vầy, cùng sinh sống, chẳng qua là đổi một nơi ở mà thôi.