Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 334: Gọi là chị hay là dì?
Cập nhật lúc: 2025-11-23 11:31:51
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi hôn sự của Lưu Dịch và Lâm Dao Dao định đoạt, hai ở Thượng Hải lâu mà trở về ngay.
“Lưu Dịch, ngày mai chúng đến chỗ Sở Y Nhất . Từ lúc họ chuyển đến đây vẫn cùng ăn cơm nữa.”
Quan trọng nhất là, cô chia sẻ tin vui cho Sở Y Nhất.
“Được thôi, ngày mai chúng ăn sáng xong qua.”
Nhìn thấu nhưng toạc, chút tâm tư nhỏ của Lâm Dao Dao đều hết lên mặt, Lưu Dịch cũng khó.
Ngày hôm , A Đông lái xe đưa Lưu Dịch và Lâm Dao Dao đến tiểu tứ hợp viện . Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, đúng lúc gặp ngay bà thím .
Bà thím và mấy khác đang xổm ở góc tường, việc tay chân, tán dóc, nước bọt bay tứ tung. Đột nhiên thấy một chiếc ô tô lái tới, tất cả đồng loạt ngẩng đầu chiếc xe màu xanh quân đội đang từ từ dừng .
A Đông để Lưu Dịch và Lâm Dao Dao xuống xe , đó tìm chỗ đỗ xe cho , lúc mới xách đồ xe xuống.
Lưu Dịch đỡ Lâm Dao Dao bước lên mấy bậc thang, A Đông sớm tiến lên gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, phản ứng đầu tiên của Sở Y Nhất là, lẽ là bà thím bên cạnh? Cô bực bội, chậm rãi lê bước cửa. Nhìn qua khe cửa, ngờ là Lưu Dịch và Lâm Dao Dao, cô liền tươi vội vàng mở cửa.
“Sao hai tới đây?”
“Sao thế? Không chào đón ? Tớ thấy tố chất qua cầu rút ván đấy nhé. Tớ vẫn nhớ còn nợ chúng tớ một bữa cơm đấy.”
Lâm Dao Dao trêu chọc.
“Xem kìa, tớ là loại đó ? Đừng một bữa cơm, ở đây ăn mỗi ngày tớ cũng nuôi . Bất quá, chỉ sợ thôi.”
Cô Lưu Dịch với ý , mời nhà.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Cậu đừng , là tớ đây , tớ mới thèm ở nhà .”
Sở Y Nhất mà cạn lời.
“Cô nương , thể rụt rè chút .”
“Không thể.”
...
Nếu ở đây, ai thắng cô trong khoản đấu võ mồm, thì lẽ chỉ Lâm Dao Dao. Sở Y Nhất cũng tự tổng kết , đó là vì Lâm Dao Dao đủ mặt dày, nên thường xuyên dỗi cô đến nên lời.
Lưu Dịch sớm quen với điều . Cô gái từ nhỏ , hai chữ "rụt rè" bao giờ tồn tại trong từ điển của cô, mà cũng thấy như chẳng gì .
“Này, mấy ngoài cổng chỗ là thế?”
“Cái gì mà ?”
Sở Y Nhất Lâm Dao Dao hỏi mà ngơ ngác.
“Cái đám ngoài cổng . Cậu , lúc chúng tớ , ai nấy đều chằm chằm chúng tớ. Khoảnh khắc đó tớ cứ tưởng là khỉ trong vườn bách thú, khỏi là khó chịu đến mức nào.”
Lâm Dao Dao nhớ cảnh nhiều chằm chằm lúc nãy, vẫn cảm thấy tự nhiên.
“Cậu cứ mừng thầm . Sự kỳ quặc của họ chỉ dừng ở đó , mong là cần trải nghiệm.”
Sở Y Nhất thật sự xem, nếu Lâm Dao Dao mà gặp bà thím hàng xóm , thì sẽ là cảnh tượng gì?
“Thấy ? bảo nhà bên cạnh ở bao nhiêu mà. Nhìn xem, đến thăm ô tô.”
Bà thím hôm đến nhà Sở Y Nhất "mượn" dầu, bĩu môi chia sẻ với đám bà thím khác.
“Thế nhà đấy lai lịch gì, trông bình thường chút nào.”
Một bà thím khác nghển cổ , nhưng cửa nhà đóng , cũng chẳng thấy gì.
“Không bình thường thì chứ. Nhà keo kiệt lắm, mượn chút đồ cũng mượn .”
Bà thím "mượn dầu" thốt câu , những khác trong lòng cũng đoán phần nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-334-goi-la-chi-hay-la-di.html.]
Với cái tính thích chiếm hời của bà , chắc là kiếm chác gì ở nhà hàng xóm mới, cái bộ dạng tức tối của bà là ngay.
“Các bà xem, chúng bao nhiêu chen chúc trong cái sân , dựa cái gì mà nhà họ mấy ở cả một cái sân? Bọn họ , chắc chắn là thành phần tư sản xuất , nếu thể ở chỗ như !”
“A, nếu thật như bà , chúng cũng thể yên mặc kệ .”
“Ngồi yên mặc kệ kiểu gì?”
“ thế, là những nông dân gốc gác trong sạch, chúng nghĩa vụ tố giác những phần t.ử thối nát bên cạnh .”
...
Trong sân, đang trò chuyện vui vẻ, rằng họ một đám bên ngoài "phán xét" xong xuôi, hơn nữa khí thế , ai nấy đều hừng hực nhiệt huyết "vì dân trừ hại".
“Sở Y Nhất, ngày 1 tháng 10, cả nhà để trống thời gian cho tớ đấy nhé, tớ hẹn .”
Lâm Dao Dao khoác tay Sở Y Nhất, mặt mày rạng rỡ.
“Sao thế, định mời chúng tớ ăn cơm ? Thế thì cần hẹn lâu như .”
Sở Y Nhất cảm thấy khó hiểu, cô đầu tờ lịch treo tường, hôm nay mới là ngày 7 tháng 9, ngày 1 tháng 10 thì gì đặc biệt? Quốc khánh?
Lại đầu , liền thấy vẻ mặt đắc ý của Lâm Dao Dao và nụ cưng chiều của Lưu Dịch, cô lập tức phản ứng kịp.
“Không hai định kết hôn ngày 1 tháng 10 đấy chứ?”
Tuy là giọng nghi vấn, nhưng thực trong lòng cô chắc mười mươi là như .
“Chúc mừng , trả lời đúng . Đầu óc cũng thông minh phết nhỉ.”
Lâm Dao Dao vẻ khẳng định, khiến Sở Y Nhất lườm cô một cái.
“Tớ thật sự cảm ơn lời khen của đấy.”
“Đừng mấy lời vô dụng đó, sắp xếp sớm , để trống thời gian là .”
“Vâng, , cô dâu chuẩn cưới là lớn nhất, gì cũng đúng, tớ nghiêm túc chấp hành, .”
“Chị Dao Dao, con cũng , xem cô dâu.”
Tiểu Bảo thấy từ "cô dâu", liền lon ton chạy tới, kéo tay Lâm Dao Dao kiên quyết đòi .
“Được chứ, Tiểu Bảo và em gái cùng đến nhé, chịu nào.”
“Em gái còn nhỏ quá, em xem cô dâu , là con thôi.”
“Thế mang em gái theo , em gái ở nhà một , em sẽ sợ đấy.”
Lâm Dao Dao trêu Tiểu Bảo. Vừa dứt lời, ngoài dự đoán, cô thấy sắc mặt Tiểu Bảo liền xị xuống. , và bố đều xem cô dâu, em gái thì thế nào?
“Dao Dao, em đừng trêu nó nữa.”
Lưu Dịch một lớn một nhỏ, bất đắc dĩ lên tiếng.
“Đến chỗ chú nào.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn tới mặt Lưu Dịch. “Tiểu Bảo, con chị Dao Dao là cô dâu của ai ?”
“Biết ạ, là cô dâu của chú.”
“Vậy con nên gọi chị là gì?”
Lại là "chú" là "chị", Lưu Dịch sớm chuyện với nhóc . Đây chẳng lúc nào cũng như đang nhắc nhở là "trâu già gặm cỏ non" . Phải sửa mới .
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Tiểu Bảo, Lâm Dao Dao nhịn mà bật .
Tâm tư của Lưu Dịch, cô thể . Vốn cô tưởng để tâm đến mấy chuyện , nhưng xem , cũng .
“Được , , đừng khó Tiểu Bảo nhà . Là chị là dì thì cũng thế, dù em cũng chê già.”
Mặt Lưu Dịch càng đen hơn.
Lâm Dao Dao và Sở Y Nhất , nhịn bật .