Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 338: Đem lão gia tử đi

Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:33:54
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A, bác gái đúng quá. Chẳng là ‘ đang , trời đang xem’ . Vậy chúng cứ chờ xem. Ông trời mắt cả, những kẻ bịa đặt sinh sự chắc chắn sẽ kết cục .”

 

Đã từng thấy hổ, nhưng thấy ai hổ đến mức .

 

Ai cũng sống , nhưng thể vì ghen ăn tức ở mà ngáng chân khác. Không quen khác sống ? Được thôi, thì tự cố gắng lên, sống hơn . Cần gì dùng mấy cái trò bàng môn tà đạo đó, ai ghê tởm chứ!

 

Bất quá, rốt cuộc ai ai ghê tởm thì còn chắc .

 

Vốn dĩ trong lòng còn chút bực bội, nhưng nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên bật , bước chân nhẹ nhàng trở về sân nhỏ.

 

Bên Sở Y Nhất xem như tạm yên, nhưng bên Cố Hướng Đông gặp chuyện phiền phức.

 

“Tiểu Cố, tự , chú ý chừng mực, để mắt đến Lâm Kiệt, đừng để lão gia t.ử thương!”

 

Bộ trưởng Lý thần sắc nghiêm trọng, mày nhíu chặt. Chuyện thực sự ông hề mong , nhưng thể gì khác.

 

Hôm nay cấp giao xuống một nhiệm vụ khá quan trọng, liên quan đến lão gia t.ử nhà Lưu Dịch. Sau bao nhiêu thử dò xét, cuối cùng cũng kẻ tay, đối phó với lão gia tử.

 

bộ trưởng Lý từng là cấp của lão gia tử, suốt chặng đường thăng tiến, lão gia t.ử cũng giúp đỡ ông nhiều. Ông kính trọng con của lão gia tử, thật sự thấy ông tuổi già còn gặp những chuyện .

 

Mệnh lệnh cấp ông thể chống, chỉ thể cử Cố Hướng Đông, ông tin tưởng nhất, theo, dù cũng chút đảm bảo.

 

, bộ trưởng. ngay đây.”

 

“Đi ...”

 

Bộ trưởng Lý bất lực xua xua tay.

 

Ai...

 

“Tiểu Vương, thông báo cho , lát nữa chúng ngoài.”

 

Cố Hướng Đông còn về đến văn phòng của gọi thẳng Tiểu Vương.

 

“Không còn ai ạ, thể đều hết !”

 

“Đi hết ? Đi gì?”

 

“Không ạ. Là phó phòng Lâm gọi !”

 

Tiểu Vương cũng . Lâm Kiệt theo trưởng phòng, nên gọi cũng thèm gọi , mà còn vội. Chẳng xảy chuyện gì.

 

Cố Hướng Đông thầm kêu một tiếng: “Không .”

 

“Mau lấy xe, chúng ngoài ngay lập tức.”

 

Tiểu Vương vẻ mặt nghiêm trọng của trưởng phòng, cũng dám chậm trễ, vội vàng chạy .

 

“Xin chào đồng chí, mời xuất trình giấy tờ!”

 

Nơi lão gia t.ử ở là khu an dưỡng cán bộ, cổng chiến sĩ canh gác. Thấy một đám hùng hổ xuống xe, xông thẳng trong, liền lập tức chặn bọn họ .

 

“Chúng của Sở Hành động Đặc biệt. Hiện tại, căn cứ chỉ thị cấp , chúng tìm một !”

 

Lâm Kiệt rút một điếu thuốc, thong thả ung dung châm lửa.

 

Người đàn ông cạnh căn bản coi lính trẻ gì, thái độ vênh váo, vô cùng khinh thường.

 

“Khu an dưỡng của chúng quy định...”

 

“Được , . Cậu nghĩ nếu chỉ thị cấp , chúng dám đường đột tìm đến tận cửa ? khuyên , mau tránh , đừng để đến lúc khó xử!”

 

Anh lính trẻ thẳng tắp, kiên quyết chịu tránh đường. Một chiến sĩ khác ôm s.ú.n.g trường, thấy tình hình cũng vội chạy tới. phe Lâm Kiệt đông , hai chiến sĩ căn bản là đối thủ của họ.

 

Không còn ai cản trở, đoàn rầm rộ kéo đến nơi ở của lão gia tử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-338-dem-lao-gia-tu-di.html.]

Lão gia t.ử đang ở trong thư phòng thư pháp. Bị tiếng đẩy cửa mạnh bạo của đám phiền, ông nhíu mày, nhưng vẫn dừng động tác tay.

 

“Các là ai? Sao xông đây? Các đây là nơi ở của ai ...”

 

Người lính cần vụ phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của lão gia t.ử vội vàng chạy tới, định ngăn cản đám xâm nhập vô cớ .

 

Lời còn hết quật ngã.

 

“Ồ, lão gia t.ử vẫn còn nhã hứng nhỉ. Giờ mà vẫn còn tâm tư thư pháp ở đây ?”

 

Lâm Kiệt dẫn thư phòng, liền thấy lão gia t.ử vẫn bình thản bên bàn, cúi , nghiêm túc tờ giấy Tuyên Thành mặt.

 

Lão gia t.ử đầu cũng ngẩng, đến nét bút cuối cùng mới thẳng dậy, chữ , khẽ gật đầu.

 

Bốn chữ “Đại trí nhược ngu” (Trí tuệ lớn trông như ngu ngốc), nét chữ hiên ngang, mạnh mẽ, bút pháp như rồng bay phượng múa. Cho dù là Lâm Kiệt cũng thể thừa nhận, chữ của lão gia t.ử thật sự !

 

thì chứ, bâyF giờ chẳng đang mặt ông . Nói theo một nghĩa nào đó, chính là kết thúc sự nghiệp chính trị của nhiều .

 

Nhìn thấy , cũng gần như là thể , con đường quan trường của đến hồi kết!

 

“Mày là thằng nhãi con nhà họ Lâm?”

 

Lão gia t.ử lau lau tay, lúc mới ngẩng đầu lên đ.á.n.h giá Lâm Kiệt.

 

Lâm Kiệt gì, đối với việc ông phận của , cũng lấy gì ngạc nhiên.

 

“Sao hả? Hôm nay mày đến đây là định đưa tao ? Thẩm vấn tao? Hay là bắt lão già tao cải tạo lao động?”

 

Lão gia t.ử chống gậy, trở ghế, Lâm Kiệt, thâm thúy hỏi.

 

“Đây là chuyện của cấp . Nhiệm vụ của là đưa ông .”

 

“Đem chính cha ruột của từ kéo xuống, cảm giác thế nào? Tao cứ tưởng nhà họ Lâm đều khí phách giống thằng già Lâm , xem cũng . Xem nó còn dám khoe khoang gì với tao nữa!”

 

Lâm Kiệt bất giác siết chặt tay, miệng mím chặt, vẫn bất động chằm chằm ông lão.

 

Tại đều nghĩ là hại cha ? Rõ ràng là do chính ông rõ thời thế, cứ nhất quyết mặt. Tự ông hại , liên quan gì đến ?

 

Hắn chẳng qua chỉ là việc theo yêu cầu của lãnh đạo. Hắn tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Chủ tịch. Hắn sai, sai là ở mấy lão già !

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Là do các quá thức thời, rõ tình hình, tự rước lấy vạ, tự hại chính , liên quan gì đến ? chỉ là tròn bổn phận công việc, thanh lọc những như các mà thôi!”

 

Lâm Kiệt lớn tiếng chất vấn, phảng phất chỉ như mới thể tăng thêm sự tự tin, mới thể tăng cường độ tin cậy cho lời của .

 

Lão gia t.ử Lâm Kiệt như một đứa trẻ điều, ánh mắt tràn ngập thất vọng!

 

“Cỏ lau tường, đầu nặng chân nhẹ gốc rễ nông; măng mọc sườn non, mồm nhọn vỏ dày bụng rỗng tuếch.” (Câu ví von những kẻ khoác lác, thực tài)

 

Lão già ý gì, đang chế nhạo ?

 

Ông dựa cái gì? Một sắp trở thành tù nhân, tư cách gì mà như !

 

“Hừ, ông cũng đừng mấy lời đó với , cứ giữ với của cấp . Hoặc là, cũng cần mở miệng nữa!”

 

Lâm Kiệt ánh mắt khiến khó chịu của ông lão nữa, trực tiếp lệnh cho đưa ông !

 

“Nếu tao theo chúng mày thì ?”

 

Lão gia t.ử hai tay chống gậy, ở đó, vững như bàn thạch, chút sợ hãi, cũng hề hoảng loạn.

 

Mấy vốn định xông lên, cảm nhận áp lực từ lão gia tử, bước chân bất giác dừng .

 

“Vậy thì do ông quyết định! Động tác nhanh lên!”

 

Lâm Kiệt quát lên một tiếng, đám lúc mới nhấc chân, tiến về phía lão gia tử.

 

“Dừng tay!”

Loading...