Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 346: Chỉ lớn tuổi chứ đầu óc chẳng phát triển

Cập nhật lúc: 2025-11-25 01:16:32
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Dịch vẫn đưa Lâm Dao Dao đến chỗ Sở Y Nhất. Để cô ở bệnh viện cùng thì tiện, mà để cô về nhà một thì yên tâm, nên chọn gửi cô ở nhà Sở Y Nhất vài ngày.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Em gì? Vị quan chức cấp cao đến thăm lão gia tử?” Một chi tiết trong đầu Sở Y Nhất dần dần trở nên rõ ràng. Cô nhớ rõ, lâu đó, vị quan chức cũng chịu hãm hại, và cuối cùng qua đời vài năm . Cô nghĩ, chuyện ít nhiều cũng liên hệ đến sự việc hiện tại. Ai...

 

Tình huống của lão gia t.ử thế lẽ là tương đối may mắn. Trước đây cô cũng từng , một , chỉ vì vài câu mà chính nhà tố cáo, đó xử b.ắ.n ngay lập tức. Lúc đó, thấy tin tức như , Sở Y Nhất căn bản thể lý giải , rốt cuộc họ nghĩ thế nào mà tố cáo của , còn thể một cách thờ ơ?

 

. Đừng là em, lúc đó biểu cảm của chị chắc cũng khác em là mấy.” Lâm Dao Dao Sở Y Nhất, gật đầu một cách suy tư.

 

“Chuyện của lão gia t.ử nhà em, xem như là qua , cần lo lắng. Sau chăm sóc lão gia t.ử cho , dù ông cũng thương nhẹ.”

 

“Ai...” Lâm Dao Dao vốn đang hưng phấn bóc quýt, Sở Y Nhất cũng mất hết hứng thú.

 

“Em than thở cái gì thế?” Sở Y Nhất chút khó hiểu, cô bé đổi cảm xúc quá nhanh.

 

“Chị xem, chúng đây là tạo cái nghiệp gì thế, cứ chân cẳng đều khỏe...” Lâm Dao Dao chân , cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút, để Sở Y Nhất thấy nỗi buồn trong lòng, sợ cô nghĩ ngợi nhiều.

 

“Có lẽ kiếp Lưu Dịch thiếu nợ hai chị em , cho nên kiếp chăm sóc cả hai đứa .” Sở Y Nhất theo ánh mắt Lâm Dao Dao, cũng về phía chân cô. Cô nghĩ đến phụ nữ đang trong phòng bệnh , vốn dĩ cô thương, nhưng vì để tranh thủ thời gian cho , cô , cuối cùng khiến chân càng thương thêm.

 

Tuổi tác như hoa, lẽ tận hưởng những điều , nhưng bây giờ chấp nhận ánh mắt khác thường của khác trong một khoảnh khắc.

 

Sở Y Nhất hạ quyết tâm trong lòng, nhất định nghiên cứu kỹ lưỡng, chữa khỏi chân cho Lâm Dao Dao, ít nhất là giúp cô khác bất thường.

 

“Chị chuyện với em đấy, ngẩn gì?” Lâm Dao Dao đưa tay quơ quơ mặt Sở Y Nhất.

 

“Ừm, em gì?”

 

“Em , để em ôm Tiểu Vui Vẻ, chị chút cơm .” Cô bé bây giờ cũng lớn hơn, còn mềm mại như lúc nhỏ. Lâm Dao Dao lúc dám chạm , giờ thì gì cũng . Lâm Dao Dao thích ôm cô bé thơm mùi sữa .

 

“Mới mấy giờ chứ? Chẳng mới ăn cơm xong , em đói ?”

 

“Không , Lưu Dịch với lão gia t.ử ở bệnh viện, đồ ăn chắc chắn ngon. Ai bảo chị nấu ăn ngon quá, chị một ít , em mang qua cho họ ăn.”

 

Sở Y Nhất Lâm Dao Dao bằng ánh mắt khinh bỉ.

 

“Ai nha, chị đừng em như thế, em cũng nấu cơm, hì hì.” Nói , cô nhận lấy cô bé từ lòng Sở Y Nhất. “Tiểu Vui Vẻ, đây chơi với dì, con việc, chúng quấy rầy nha.”

 

“Mẹ nó vốn dĩ thể cần việc!” ...

 

Chu Điềm Điềm đang dạy Tiểu Bảo vẽ tranh bên cạnh, cuộc đối thoại của hai , nhịn bật .

 

“Chị Điềm Điềm, chị cái gì ạ? Con vẽ sai ?” Tiểu Bảo cho rằng vẽ sai, cúi đầu bức vẽ mặt, chút nghi hoặc.

 

“Không , , Tiểu Bảo, vẽ sai. Chẳng qua chỗ nếu thêm vài nét bút nữa, sẽ hơn. Con xem...” Chu Điềm Điềm động tay phác họa vài nét bức vẽ của Tiểu Bảo, mắt Tiểu Bảo liền sáng lên.

 

“Thật ạ, vẫn là chị Điềm Điềm giỏi nhất. Khi nào con mới thể giỏi như chị đây.” Vừa mừng lo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-346-chi-lon-tuoi-chu-dau-oc-chang-phat-trien.html.]

 

“Bởi vì chị lớn hơn con, tạm thời sẽ vẽ hơn con một chút thôi. mà, hồi bằng tuổi con, chị vẽ còn bằng con . Cho nên, Tiểu Bảo chỉ cần tiếp tục vẽ, nhanh sẽ vượt qua chị thôi.”

 

“Thật ạ? Con sẽ nhanh chóng vượt qua chị? Vậy con thể dạy em gái vẽ tranh ?” Ài. Chu Điềm Điềm đầu Tiểu Vui Vẻ vẫn còn đang trong lòng Lâm Dao Dao. Vui Vẻ ơi, con xem, trai con sắp xếp cả cuộc sống tương lai cho con . Mong rằng con một tuổi thơ vui vẻ.

 

“Tiểu Bảo, em gái con còn nhỏ lắm, bút còn cầm , mà vẽ tranh theo con .” Lâm Dao Dao ôm Vui Vẻ chọc ghẹo. “ hả, Tiểu Vui Vẻ?” Có trêu , Vui Vẻ ê ê a a múa may tay chân, đến lộ cả lợi hồng hào, răng.

 

“Vậy đợi em thể cầm bút, con sẽ dạy em.” Dì Dao Dao luôn phá đám , hừ, thèm để ý đến cô nữa.

 

Bởi vì chỗ của Cố Hướng Đông gần nhà, nên ăn cơm trưa xong, và Tiểu Vương về.

 

“Anh về , , chúng cùng Dao Dao bệnh viện thăm lão gia t.ử !” Thấy Cố Hướng Đông về, Sở Y Nhất với một tiếng, sang dặn dò Chu Điềm Điềm vài câu.

 

“Điềm Điềm, em trông chừng Tiểu Bảo, chị bệnh viện chút, lát nữa sẽ về.”

 

“Chị dâu cứ ạ.” Cuối cùng, họ giữ Tiểu Vương ở , ba lên đường bệnh viện.

 

“Lão gia tử, là cháu đúng, cháu xin ngài!”

 

Ba còn phòng bệnh, bên ngoài thấy một đàn ông lưng về phía họ, cúi xin lão gia tử. Họ một cái, bước một cách lặng lẽ.

 

Trên tủ đầu giường trong tầm tay lão gia tử, đặt một túi lưới đựng trái cây. Khuôn mặt đàn ông thì bầm tím. Mọi suy ngẫm một chút, đều hiểu chuyện gì xảy .

 

Lão gia t.ử nhắm mắt , thèm đàn ông đó.

 

“Xin ? Lão nhân gia thương nặng như , một câu xin của thể bù đắp tổn thương đối với ông ? Vậy đ.á.n.h gãy chân , với một tiếng ‘xin ’ là xong ?”

 

Lão gia t.ử chuyện, nghĩa là Lưu Dịch thể nhịn . Anh mở miệng chính là một tràng chất vấn.

 

Người đàn ông lau trán, cũng thực sự đang đổ mồ hôi .

 

Sở Y Nhất còn định duỗi đầu xem một chút, kết quả Cố Hướng Đông túm . “Nghiêm túc chút.” Cố Hướng Đông bằng giọng chỉ hai thấy, mắt thẳng.

 

Sở Y Nhất cảm giác như chuyện sai lầm, lúc phụ bắt gặp. Cô lập tức thấy chút ngượng, khẽ ho một tiếng để giảm bớt sự hổ.

 

“Anh cũng đ.á.n.h Tổ trưởng của chúng ? Vậy theo lời , chúng cũng đ.á.n.h một trận ?” Người đàn ông xin gì, nhưng một khác theo , với giọng điệu nóng nảy, câu .

 

À, tuổi trẻ khí thịnh ? mặt mũi cũng giống trẻ tuổi. Xem mấy năm nay chỉ lớn tuổi chứ đầu óc chẳng phát triển!

 

“Anh thấy như mới công bằng ?” Lưu Dịch giận mà còn , đàn ông mở miệng, nheo mắt hài hước .

 

Lúc , đàn ông đang xin là thật sự đổ mồ hôi. Đùa cái gì , bọn họ đ.á.n.h Lưu Dịch một trận, đó Lưu Dịch phế chân ?

 

“Đồ ngu, cút sang một bên!” Người đàn ông mặt mày bầm tím vội vàng mở miệng, sợ lời ngu xuẩn nào.

 

Kẻ mắng thể tin nổi , cực kỳ tình nguyện lùi mấy bước.

Loading...