Chu Điềm Điềm nhốt trong phòng lâu. Sở Y Nhất yên tâm, nấu một bát mì đến cửa phòng cô bé.
“Cốc cốc.”
Đôi mắt Chu Điềm Điềm sưng, chóp mũi đỏ hồng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bé còn tưởng là Tiểu Vương.
Do dự một chút, cuối cùng cô cũng đến mở cửa.
Cửa mở , ngờ ở ngoài là Sở Y Nhất.
“Chị dâu, chị đến đây?”
Sở Y Nhất giả vờ thấy tia thất vọng trong mắt Chu Điềm Điềm, bưng bát mì phòng.
“Tối em ăn cơm là mấy, chị cho em một chút mì, mau ăn khi còn nóng. Người là cơm là thép, một bữa ăn đói đến hoảng, hơn nữa ban ngày em nhiều việc như , ăn cơm .”
“Chị dâu, em đói, chị cần phiền phức .”
Nắm ngón tay theo Sở Y Nhất, cô bé ăn nổi.
“Không đói? Không ăn cơm thể đói chứ, chị tin thế ? Ăn , mặc kệ xảy chuyện gì, cũng lấp đầy bụng chứ.”
Nhìn đôi đũa Sở Y Nhất đưa qua, Chu Điềm Điềm cuối cùng cũng nuốt lời từ chối xuống, hai tay nhận lấy đôi đũa, từ tốn ăn từng miếng mì nhỏ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Ngọt Ngào, em nghĩ ? Em và Tiểu Vương thực sự cứ thế mà chia tay ư?”
Tay Chu Điềm Điềm đang ăn mì khựng , nước mắt kiềm rơi xuống, từng giọt từng giọt thấm bát mì.
“Chị dâu, em chia tay , nhưng thích em, đồng ý chúng em ở bên , bây giờ ạ?”
“Chị cảm thấy đây là chuyện của hai các em. Chỉ cần trong lòng cả hai đều , gặp chuyện thì tin tưởng lẫn , còn chuyện gì giải quyết chứ! Quan trọng nhất là, hai cần thống nhất mặt trận.”
“Thống nhất mặt trận?”
“ . Chờ Tiểu Vương trở về, đừng thèm để ý đến , hai đứa cần trao đổi kỹ lưỡng một chút, hết những ý nghĩ sâu kín trong lòng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-360-dem-khuya-nguoi-giai-thoat.html.]
“Anh còn về ? Đã trễ thế , tối còn ăn cơm...”
Nghe Tiểu Vương còn về, Chu Điềm Điềm màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, lòng khỏi lo lắng.
Đã mấy giờ , ? Sao còn về, sẽ xảy chuyện gì chứ?
Sở Y Nhất thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Điềm Điềm, lòng yên tâm. Điều chứng tỏ Ngọt Ngào trong lòng vẫn còn Tiểu Vương, như hai sẽ dễ dàng chia tay.
“Chị để chút mì sống trong bếp, chờ về, em cho ăn, đảm bảo đói.”
“Vâng, em , cảm ơn chị dâu.”
“Cảm ơn gì chứ, đều là một nhà mà. Chị hy vọng hai đứa thể , đừng vì một chút chuyện mà sinh cách. Chị còn chờ uống rượu mừng của hai đứa đấy.”
Chu Điềm Điềm tiễn Sở Y Nhất ngoài, dựng tai lắng bên phía cổng lớn.
Không qua bao lâu, nửa đêm truyền đến tiếng mở cửa.
Chu Điềm Điềm đang nửa tỉnh nửa mê lập tức tỉnh táo hẳn. Cô bé mở cửa, định gọi một tiếng.
Lại thấy Tiểu Ngọc từ căn phòng kế bên , kéo Tiểu Vương chuyện ở đó.
Điều quan trọng là, Tiểu Vương hề từ chối. Lòng chút ấm ức, chút tức giận, là xuất phát từ tâm trạng gì, Chu Điềm Điềm ngoài, cứ thế đóng cửa .
“Trời khuya thế , mới về? Bác gái lo lắng c.h.ế.t, nghỉ một lát , em chút gì cho ăn.”
“Không cần , nghỉ sớm , cũng về nghỉ đây.”
Tiểu Vương từ chối.
“Khách sáo gì chứ. Bữa tối cũng ăn, một đàn ông lớn ăn cơm ? Bác gái, bà đau n.g.ự.c một lúc lâu, giờ mới ngủ đấy. Anh , đừng chọc bà giận nữa, bà cũng lớn tuổi ...”
Tiểu Vương im lặng gì.
“Vậy cũng nghỉ sớm .”
Nói , cô hướng về phía phòng Chu Điềm Điềm tới, thấy bên trong còn ánh đèn, vươn tay định gõ cửa, nhưng tài nào gõ .