Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 382: Trở lại công xã Hòa Bình
Cập nhật lúc: 2025-11-27 07:04:29
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Lưu Dịch và Lâm Dao Dao kết hôn, vài ngày nữa là đến Tết! Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất bàn bạc xem nên ăn Tết ở .
“Từ tháng Chín đến giờ, chúng về công xã nào. Hay là về đó ăn Tết !”
Sở Y Nhất Cố Hướng Đông, cô thừa là đàn ông lo con gái còn quá nhỏ. Bản cô bây giờ cũng xe, mang theo hai đứa con, về về quãng đường xa như cũng bất tiện.
Còn Sở Y Nhất, cô suy nghĩ từ góc độ nhà. Bé Vui Vẻ là cháu gái duy nhất trong nhà, đều yêu quý. Ông bà nội mà gặp, chắc chắn sẽ nhớ mong vô cùng!
Cố Hướng Đông . Mấy gọi điện về nhà, từ câu đầu tiên cho đến câu cuối cùng khi cúp máy, đều rời cô con gái nhỏ.
Đời bà con gái, mấy đứa cháu nội cũng là con trai. Khó khăn lắm mới cô cháu gái , đúng thật là bảo bối của cả nhà.
“Còn mấy ngày nữa, cứ để xem .”
Không về, cũng về. Thật là, còn mấy ngày nữa mà “để xem”?
Sở Y Nhất bĩu môi. Thôi kệ, ai bảo là chủ gia đình chứ, vẫn nên phục tùng mệnh lệnh .
Cố Hướng Đông và Tiểu Vương bao lâu, bên ngoài cổng viện liền vang lên tiếng còi xe “Tít tít”.
Sở Y Nhất bế bé Vui Vẻ mở cửa, thì thấy Lưu Dịch và Lâm Dao Dao bước xuống xe.
“Sao hai tới đây?”
“Nói gì kỳ , tụi tớ đến đây còn cần lý do ? Chỗ của chính là ngôi nhà thứ ba của tớ, ?”
Nghe cô bạn , Sở Y Nhất liếc xéo một cái, nhưng thấy thể nào phản bác .
“Em đừng Dao Dao linh tinh. Chẳng là sắp Tết , tụi đoán là hai vợ chồng em về quê ăn Tết, nên mang xe qua cho hai , về cho tiện.”
Lưu Dịch giải thích.
“Ôi chà, Lưu và Lưu thái thái đây đúng là suy nghĩ chu đáo quá. Cảm ơn, cảm ơn nhé. mà, tớ vẫn chắc là về nữa.”
Hai vợ chồng đúng là việc. Chẳng lúc nãy Cố Hướng Đông còn lo lắng xe bất tiện .
“Không , xe cứ để ở chỗ . Tụi tớ cũng cần dùng.”
Lâm Dao Dao đón bé Vui Vẻ từ tay Sở Y Nhất, đùa với bé .
“Ừm, . Tớ cũng khách sáo nữa. Nói thật với hai , nếu về quê ăn Tết mà xe thì đúng là bất tiện thật.”
Sở Y Nhất rót cho hai .
“ , hai thì ? Ăn Tết ở ?”
“Tối 30 ăn cơm với ông bà xong là bọn tớ Thượng Hải, về bên đó ăn Tết.”
Sở Y Nhất Dao Dao đang chơi với bé Vui Vẻ. Đôi vợ chồng son thật ân ái. Theo lệ dân gian, năm đầu tiên tân hôn là ở bên nhà trai. Vậy mà Lưu Dịch thể cùng Dao Dao về Thượng Hải ăn Tết, xem coi trọng cô .
“Dao Dao, xem, Lưu lão bản của chúng đối với thật đấy. Phải cho một like.”
“Em là vợ của ảnh, ảnh với em thì với ai. Phải , Lưu ?”
Dao Dao ngẩng đầu Lưu Dịch, một cách kiêu hãnh.
Nhìn hai ngọt ngào hạnh phúc, Sở Y Nhất cũng mừng thầm cho họ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lưu Dịch là bạn đồng hành, giúp đỡ cô nhiều. Còn Lâm Dao Dao là bạn . Hai họ đến với , cô với tư cách là bạn chung của cả hai, gì vui hơn.
Vì Lưu Dịch và Dao Dao mang xe đến, mối bận tâm lớn nhất của Cố Hướng Đông cũng còn. Cuối cùng, cả nhà bốn quyết định về công xã Hòa Bình ăn Tết.
Lúc thu dọn đồ đạc khi , Cố Hướng Đông mở cốp xe thì thấy đầy ắp đồ bên trong.
Đồ ăn, đồ uống, đồ mặc cho bọn trẻ. Sở Y Nhất xách đồ , thấy cũng giật . Hai mà khách sáo quá .
“Đã mang đến thì mang về cho bọn trẻ ăn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-382-tro-lai-cong-xa-hoa-binh.html.]
Cố Hướng Đông gật đầu, bắt đầu xếp đồ của vợ xách cốp, cố gắng tận dụng gian một cách hợp lý nhất.
“Trưởng phòng, để em lái xe đưa hai chị về. Chị dâu ở phía một trông hai đứa nhỏ, cũng yên tâm .”
Tiểu Vương đưa túi đồ cuối cùng cho Cố Hướng Đông, cố gắng thuyết phục cuối.
“Không cần . Hai vợ chồng về quê ăn Tết, việc gì một chuyến. Tết nhất nhiều, ở nhà chăm sóc bà với vợ .”
Chu Chí Bình và Chu Điềm Điềm ở quê cũng còn . Còn Hứa đại nương, vì chuyện của Tiểu Ngọc đây, bây giờ về cũng thích hợp, hàng xóm láng giềng sẽ thế nào. Đơn giản là về nữa.
“Đại nương, Điềm Điềm, đồ ăn con đều chuẩn cả . Hai ở đây ăn Tết, đừng tiếc của mà dám ăn nhé. Lúc bọn con mà thấy mấy thứ ăn hết, là con chịu .”
Sở Y Nhất dắt Điềm Điềm và Hứa đại nương bếp, chỉ cho họ xem nguyên liệu nấu ăn chuẩn , dặn dò.
Tiểu Vương cũng tới.
“ , Tiểu Vương, mấy chai rượu của trưởng phòng các để ở , đều cả đấy. Cậu với Chu cứ lấy mà uống.”
Ngày thường, ít khi dịp uống rượu. Tết mà, cả nhà tụ tập, lòng vui phơi phới, uống chút rượu cho thêm hứng thì còn gì là Tết.
“Thật hả chị dâu? Vậy em khách sáo nhé. Em thèm mấy chai rượu đó lâu lắm .”
Tiểu Vương vui vẻ .
Sau khi chào tạm biệt , cả nhà bốn lúc mới lên đường về quê.
Cũng may thời đại nhiều xe cộ. Cảnh tượng kẹt xe kinh hoàng của “xuân vận” thời hiện đại, họ trải qua. Dọc đường , bọn trẻ cũng hợp tác, quấy nhiều, nên về đến công xã Hòa Bình một cách thuận lợi.
Trời vẫn còn sớm, thể rõ bộ diện mạo của công xã.
Sở Y Nhất thầm thở dài. Dấu vết phát triển của thời đại, ở nơi thể hiện một chút nào.
Lần đầu tiên cô đến đây trông như thế nào, mấy năm trôi qua vẫn y như . Phát triển vốn gian nan, còn gặp cái thời kỳ đặc thù thế , haizz…
“Bà ơi, bà ơi, xe của chú út ? Chú út với thím út về nhà !”
Cố Tiểu Trụ bà nội chú út và thím út sẽ về ăn Tết, nên từ sáng sớm ngóng ngoài đầu làng. Lúc , thấy một chiếc ô tô từ đầu làng , nó vội vàng chạy nhà báo cho bà nội.
“Hả? Phải , đến ? Cũng nhanh thật.”
Tôn đại nương vui vẻ buông việc trong tay, vội vàng chạy từ trong nhà . Chiếc ô tô tắt máy ở ngoài sân.
“Mẹ ơi, chúng con về .”
Sở Y Nhất từ trong cửa sổ xe thấy Tôn đại nương. Người còn xuống xe, vội cất tiếng gọi.
Sự nhiệt tình , Tôn đại nương mừng rỡ thôi.
Xem con dâu út của bà hiểu chuyện kìa. Người còn xuống xe gọi bà .
Bà vội vàng chạy đến bên phía con dâu.
“Tiểu Bảo, Vui Vẻ, hai đứa cuối cùng cũng về , bà nội nhớ các con c.h.ế.t …”
“Tiểu Bảo, gọi bà nội con.”
“Con chào bà nội ạ…”
“Còn con, còn con nữa. Anh cũng nhớ hai em lắm…”
Cố Tiểu Xuyên và Cố Tiểu Trụ cũng chạy tới. Tiểu Trụ nhảy tưng tưng, cố gắng tạo sự chú ý.
Cố Tiểu Xuyên cao hơn, ở phía , .
Chẳng bao lâu, thêm nhiều kéo đến. Khung cảnh nhất thời chút hỗn loạn.