Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 391: Dáng vẻ của hạnh phúc
Cập nhật lúc: 2025-11-27 12:35:31
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lưu Hạ! Con đó cho ! Con chạy ? Đừng tưởng chạy đến nhà nuôi là nhé!”
Cánh cổng tứ hợp viện nhà Sở Y Nhất ai đó từ bên ngoài đẩy mạnh . Ngay đó, một thằng nhóc choai choai lao .
“Mẹ nuôi! Cứu con! Mẹ cứu con, ruột con đ.á.n.h c.h.ế.t con mất!”
Lưu Hạ, con trai của Lưu Dịch và Lâm Dao Dao. Thằng bé sinh mùa hè, nên Lâm Dao Dao đặt luôn tên là Lưu Hạ.
Nói Lâm Dao Dao cũng thật là đáng tin cậy. Tên của con mà đặt như . Thế mà ông bố Lưu Dịch của nó cũng gì, cứ thế đồng ý.
Đứa nhỏ năm nay 8 tuổi, đến cái tuổi mà ch.ó mèo đều ghét. Nghịch ngợm chịu , giống ai. Ba ngày đ.á.n.h là nóc nhà cũng dám leo lên lật ngói. Nhà Lâm Dao Dao ngày nào cũng diễn cảnh .
“Ôi chao, hai con nhà diễn tuồng gì đây? Lưu Hạ, con gì chọc giận con ?”
Sở Y Nhất thấy tiếng gào của hai con, liền từ trong nhà . Bé Vui Vẻ, buộc tóc hai bím, còn kẹp hai cái kẹp tóc, trông vô cùng đáng yêu.
“Con gì nuôi. Mẹ nuôi ơi, xem, tính con nóng nảy quá, khuyên con .”
Lưu Hạ sợ c.h.ế.t, nấp lưng Sở Y Nhất, ruột đang chống đầu gối thở hổn hển.
“Lưu Hạ! Con nữa xem? Mẹ tính tình nóng nảy? Mẹ vì mà nóng nảy hả? Đồ quỷ sứ nhà ngươi, đẻ đứa con trời đ.á.n.h như mày chứ!”
Lâm Dao Dao thằng con trời đ.á.n.h của . Vừa mới lấy , lập tức m.á.u dồn lên não.
Cô xông thẳng tới, vươn tay tóm lấy tai Lưu Hạ, lôi nó từ lưng Sở Y Nhất .
“A, a! Mẹ ơi, bình tĩnh, đừng kích động…”
Lưu Hạ kéo tai, đau đến mức kêu oai oái. Nó ôm tai, cong , theo tay .
“Dao Dao, nhẹ tay chút. Có chuyện gì từ từ …”
Sở Y Nhất thấy mà đau đầu. Hai con nhà , chỉ cần một chịu khuyên, thì đến nỗi .
Tuy nhiên, Sở Y Nhất cũng chiêu cuối. Cô hiệu cho con gái .
Bé Vui Vẻ lập tức hiểu ý.
“Mẹ nuôi, xem tai Lưu Hạ đỏ hết lên kìa. Mẹ thả tay , xuống nghỉ một lát. Ít nhất cũng cho bọn con xảy chuyện gì chứ.”
Bé Vui Vẻ kéo tay Lâm Dao Dao, dìu cô đến bên ghế, ấn cô xuống, còn rót cho cô một cốc nước.
“Thằng nhóc thối. Con chị Vui Vẻ của con xem, tâm lý bao. Nhìn con kìa, mỗi ngày ngoài việc chọc tức thì chẳng gì.”
Lâm Dao Dao bưng cốc nước lên, tu một lớn. Cũng chẳng thèm giữ hình tượng gì nữa.
“Mẹ, đừng giận. Con cũng gì . Chỉ là thổi cái bóng bay chơi thôi mà…”
Giọng Lưu Hạ càng càng nhỏ, đầu cũng cúi gằm xuống.
“Chỉ là thổi cái bóng bay chơi? Con đúng là chơi thật. Con xem, con lấy cái gì thổi bóng bay , cứ lấy cái đó?”
Nhắc đến tức. Thằng nhóc , chờ Lưu Dịch về, cô nhất định sẽ mách!
“Hai thể một cho rõ ràng ? Cứ úp úp mở mở, mà sốt ruột c.h.ế.t .”
Sở Y Nhất hai con chuyện đầu cuối, cho nóng hết cả ruột.
“Thằng nhóc , nó lôi cái b.a.o c.a.o s.u của tụi tớ, xong thổi lên thành bóng bay, buộc mang ngoài chơi…”
Lâm Dao Dao hạ thấp giọng, tai Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất Lâm Dao Dao xong, một ngụm nước liền phun thẳng ngoài.
“Phụt…”
“Ha ha! Lưu Hạ ơi là Lưu Hạ, con đúng là một nhân tài…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-391-dang-ve-cua-hanh-phuc.html.]
Sở Y Nhất nhịn , Lưu Hạ đang cúi gằm mặt, càng thấy buồn .
“Mẹ nuôi, đừng nữa. Con cũng cái đó mang chơi mà. Con sai …”
Lưu Hạ đáng thương .
Đó cũng là sự thật. Trẻ con mà, cái đó mang chơi.
“Dao Dao, đừng chỉ trách Lưu Hạ. Chuyện cũng trách nhiệm!”
“Cái gì? Sao bênh tớ, còn tớ? Tớ trách nhiệm gì? Toàn là do thằng nhóc nghịch ngợm.”
“Trách nhiệm của là, cất đồ cho kỹ!”
Lưu Hạ vốn đang cúi đầu, lời , lập tức ngẩng phắt lên.
Sở Y Nhất lườm một cái, nó đành ngậm miệng .
“Lưu Hạ, con cũng nhỏ nữa, nên hiểu chuyện một chút. Đừng lớn lối, chọc con tức giận!”
“Con nuôi. Sau con dám nữa.”
Nói cũng lạ, so với ruột, Lưu Hạ lời Sở Y Nhất hơn.
Tiểu Vương và Chu Điềm Điềm khi cưới hai năm thì dọn ngoài. Chu Chí Bình cũng theo. Hiện giờ, cái tứ hợp viện nhỏ chỉ còn gia đình bốn của Cố Hướng Đông.
Tiểu Bảo mười ba tuổi, cũng dáng một thiếu niên.
“Anh Tiểu Bảo, Tiểu Bảo! Anh về .”
Nhìn thấy Tiểu Bảo từ bên ngoài , Lưu Hạ lập tức lon ton chạy theo.
Tiểu Bảo cao hơn cả Sở Y Nhất. Trong lòng Lưu Hạ, Tiểu Bảo chính là một cả gì , gì . Nó vô cùng sùng bái , ngày thường cũng thích lẽo đẽo theo .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lúc thấy về, nó vui.
“Cháu chào dì Dao Dao.”
Tiểu Bảo xoa đầu Lưu Hạ, chào Lâm Dao Dao.
“Mẹ, con về .”
“Ừ, . Rửa tay nghỉ ngơi con.”
Nhìn thằng con trời đ.á.n.h nhà tung tăng theo Tiểu Bảo, còn bé Vui Vẻ cũng xinh xắn, đáng yêu, Lâm Dao Dao bỗng nhiên thấy thật cảm khái.
“Sở Y Nhất ơi, xem, con cái chúng đều lớn thế . Chúng thật sự già . Tớ 31 tuổi . Ôi, trời ơi…”
“Ngày thường thì thấy già. mỗi ngoài cùng Tiểu Bảo, nó cao hơn cả , thể gánh vác giúp bao nhiêu việc, tớ liền cảm thấy, con nó lớn . So sánh một cái, chẳng là già còn gì. Haizz…”
Nếu chỉ bề ngoài, Sở Y Nhất và Lâm Dao Dao đều là thể tuổi tác. nếu đặt cạnh đám trẻ con , cảm giác tuổi tác lập tức hiện rõ.
Thời gian trôi cả ? Rất nhiều lúc, thể thừa nhận.
Nhìn xem, cái cây lúc trồng trong sân, bây giờ lớn như . Đây chẳng là dấu vết của thời gian ? Thời gian ở chiều cao tăng lên mỗi năm của bọn trẻ, ở kiến thức ngày càng nhiều của chúng.
“ mà, tuy hơn ba mươi tuổi, tớ vẫn cảm thấy là nhất. Mỗi độ tuổi vẻ riêng mà. Tớ thừa nhận lớn tuổi hơn một chút, nhưng tớ thừa nhận tớ là một phụ nữ xinh nhé.”
Lâm Dao Dao cảm khái cũng chỉ là trong chốc lát. Nhìn xem, cô luôn thể tự điều chỉnh cảm xúc của .
“Vâng, . Lâm đại tiểu thư của chúng vĩnh viễn là xinh nhất. Có ông Lưu Dịch nhà cưng chiều như , xinh cũng .”
Nhiều năm như , Lâm Dao Dao ngoài việc sinh Lưu Hạ, thì việc nhà gần như bao giờ đụng tay. là Lưu Dịch nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
“Chứ còn gì nữa. Tớ là vợ của ảnh, ảnh cưng tớ thì cưng ai…”
Cái biểu cảm khoe khoang đó, Sở Y Nhất mà chỉ bĩu môi.