Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 400: Ai nói chỉ đứng dưới ánh hào quang mới là anh hùng

Cập nhật lúc: 2025-11-27 23:40:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bố, , hôm nay thời tiết , con ngoài dạo một chút nhé.”

 

Tiểu Bảo bỏ sách vở cặp, thò đầu phòng khách, với bố đang ở đó.

 

“Được đó, . Nhớ về ăn cơm đúng giờ.”

 

Ngày nào cũng ru rú trong phòng, Sở Y Nhất chỉ mong đứa nhỏ thể ngoài dạo.

 

nhiều sợ nó phiền. Mỗi thấy Tiểu Bảo ngay ngắn bên bàn học, nghiêm túc sách, cô đều mở miệng bảo nó ngoài vận động, nhưng nhịn xuống.

 

Lần , Tiểu Bảo tự đề xuất. Thật còn gì hơn.

 

“Con . Con đây.”

 

Tiểu Bảo một tay kéo dây cặp, một tay mở cửa, vui vẻ chạy ngoài.

 

Sở Y Nhất thấy cửa đóng , sang với Cố Hướng Đông:

 

“Cố Hướng Đông, xem, chúng nên đổi tên cho Tiểu Bảo ?”

 

“Đổi tên? Tiểu Bảo ?”

 

Cố Hướng Đông chút hiểu. Đã gọi bao nhiêu năm, đang yên đang lành, đột nhiên đổi tên?

 

“Anh xem nhé. Tiểu Bảo bây giờ cao hơn cả em , là một thanh niên . chúng nào cũng gọi ‘Tiểu Bảo, Tiểu Bảo’, lắm ? Sẽ tổn hại hình tượng của thanh niên nhà .”

 

Sở Y Nhất tưởng tượng, con trai mà, lớn , sẽ thích mấy cái tên quá non nớt như .

 

“Thẩm Tiểu Bảo, Thẩm Tiểu Bảo.”

 

Cố Hướng Đông thầm niệm trong lòng vài . Ừm, hình như là chút thích hợp thật.

 

Vì cha ruột của Tiểu Bảo họ Thẩm, nên bé cũng theo họ Cố của Cố Hướng Đông, mà vẫn giữ họ “Thẩm”.

 

“Vậy để lát nữa, chúng chuyện với Tiểu Bảo. Xem con đổi tên . Con cũng lớn , chắc chắn suy nghĩ của riêng .”

 

“Đương nhiên . Chúng là bố tiến bộ, tự nhiên là tôn trọng ý kiến của con.”

 

Tuy , nhưng Sở Y Nhất bắt đầu thầm nghĩ tên mới cho Tiểu Bảo trong đầu.

 

Tiểu Bảo từ trong nhà , liền thẳng về phía công viên ven sông hộ thành.

 

Tuy dạo gần đây, phần lớn thời gian đều tập trung đống sách vở . cũng , lo lắng cho . Cho nên, hôm nay vẫn quyết định ngoài dạo một chút.

 

Mang theo sách, ở mà chẳng .

 

Tiểu Bảo ghế đá, tấm lưng tựa ánh nắng ấm áp, cúi đầu, tập trung tinh thần cuốn sách trong tay.

 

Một ông cụ tóc hoa râm, đang thong thả dạo ven bờ sông. Trong tay ông còn đang xoay hai vật gì đó, phát tiếng "lách cách". Khi thấy Tiểu Bảo đang cách đó xa, ông bất giác dừng động tác trong tay .

 

Ông từ từ đến gần, nghển cổ thứ mặt Tiểu Bảo.

 

Chà, xem chăm chú như , còn tưởng thằng nhóc đang truyện tranh. Hóa là đang xem cái .

 

Thật là hiếm . Giới trẻ bây giờ, ít thấy ai thể tĩnh tâm sách như . Huống hồ, thời gian thế , thằng nhóc chơi với bạn bè.

 

“Trách nhiệm của ngày hôm nay, khác, mà ở thế hệ thanh thiếu niên chúng . Thiếu niên trí thì quốc gia trí, thiếu niên phú thì quốc gia phú; thiếu niên cường thì quốc gia cường, thiếu niên độc lập thì quốc gia độc lập; thiếu niên tự do thì quốc gia tự do; thiếu niên tiến bộ thì quốc gia tiến bộ; thiếu niên thắng châu Âu, thì quốc gia thắng châu Âu; thiếu niên hùng bá địa cầu, thì quốc gia hùng bá địa cầu.” (Trích Lương Khải Siêu - “Thiếu niên Trung Quốc thuyết”)

 

Nhìn thấy ngón tay của nhóc dừng ở những dòng lâu, dường như đang ngẩn .

 

“Thiếu niên trí thì quốc gia trí, thiếu niên phú thì quốc gia phú, thiếu niên cường thì quốc gia cường.”

 

Giọng của ông cụ vang lên, lẫn trong tiếng lách cách của cặp hạch đào.

 

Tiểu Bảo giật , , liền bắt gặp ánh mắt như như của ông cụ.

 

Cậu bé gập sách , lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-400-ai-noi-chi-dung-duoi-anh-hao-quang-moi-la-anh-hung.html.]

 

“Nhìn thấy những lời , nhóc đang suy nghĩ gì ?”

 

Nghe ông cụ hỏi, Tiểu Bảo thẳng .

 

“Chúng tự vươn lên!”

 

Tiểu Bảo kiên định !

 

Ông cụ ánh mắt kiên định của nhóc, mỉm , đến xuống chiếc ghế đá đối diện.

 

“Vậy, thế nào, mới xem là tự vươn lên?”

 

Nhìn dáng vẻ ung dung, tự tại của ông cụ, Tiểu Bảo một ảo giác, dường như ông cụ là thầy giáo của , đang kiểm tra bài vở của .

 

“Tự cường thì ngừng nghỉ, đức dày thì nâng đỡ vạn vật. Làm thế nào ư? Đương nhiên là học hành chăm chỉ, học thêm nhiều kỹ năng, trở thành một ích cho đất nước!”

 

“Vậy, như thế nào mới là ích cho đất nước?”

 

Ông cụ tiếp tục hỏi, cặp hạch đào trong tay ông xoay đến bóng loáng.

 

“Ông ơi, ông hỏi câu , trẻ con cũng như thế nào mới là ích cho đất nước chứ. Người cho quả b.o.m nguyên t.ử đầu tiên của chúng nổ thành công là ích cho đất nước. Người tìm mỏ dầu Đại Khánh, ‘Người Sắt’ Vương Tiến Hỷ là ích cho đất nước…”

 

Tiểu Bảo cảm thấy ông cụ coi thường khác. Vấn đề đơn giản như , cũng cần hỏi ?

 

Cậu bé thao thao bất tuyệt một tràng. Những đó đều là hùng trong lòng , đối với quốc gia, họ đều là những hữu ích nhất!

 

Nhìn nhóc vẻ bực bội,一副 phục, ông cụ thầm trong lòng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

là một đứa trẻ!

 

“Cậu nhóc, những điều đều sai. Họ đều là rường cột của quốc gia. Cậu còn nhỏ tuổi, mà cũng giấc mơ hùng !”

 

Là nam t.ử hán đại trượng phu, ai mà hùng! Đối với lời của ông cụ, Tiểu Bảo ý kiến.

 

“Thế nhưng, ai chỉ ánh hào quang mới là hùng?”

 

Câu , Tiểu Bảo hiểu. Cậu hoang mang hỏi :

 

“Đứng ánh hào quang mà hùng ?”

 

“Cậu nhóc , khả năng lý giải còn kém một chút. Ý là, chỉ những ánh hào quang mới coi là hùng. Còn những đèn sân khấu chiếu tới, thì ? Họ ích cho đất nước ?”

 

Không đèn sân khấu chiếu tới?

 

Nhìn bộ dạng ngây ngô của Tiểu Bảo, ông cụ dậy, phủi phủi quần. Haizz, đúng là trẻ tuổi, khí huyết . Cái ghế đá xuống, m.ô.n.g lạnh toát. Ông một lúc chịu nổi, mà đứa nhỏ thể lâu như !

 

“Cậu theo đến một nơi xem thử ?”

 

Rất nhiều thứ, nếu chỉ suông, lẽ sức thuyết phục. Chỉ tự tận mắt thấy, tự trải nghiệm, mới thể thấu hiểu sâu sắc.

 

Tiểu Bảo chần chừ một lát, hỏi:

 

“Đi ạ? Mẹ con còn ở nhà chờ con về ăn cơm.”

 

Mặc dù ông cụ trông giống , nhưng cũng thể cứ thế mà theo ông .

 

“Ha ha, nhóc tâm lý phòng cũng mạnh đấy. Không xa , chỉ dạo con đường lớn thôi.”

 

Nói xong, ông cụ một tay chắp lưng, .

 

Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, dạo đường lớn, thì cũng . Đi thì .

 

“Ông ơi, ông nữa?”

 

Ông cụ ở đây một lúc . Tiểu Bảo xung quanh, cũng thấy gì đặc biệt, ngoại trừ đồng chí nhân viên vệ sinh đang quét dọn cách đó xa.

 

 

Loading...