Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 404: Những kẻ kỳ quặc trên tàu hỏa

Cập nhật lúc: 2025-11-27 23:40:23
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bé Vui Vẻ thấy trai sắp chơi cùng , liền nháo lên, cũng đòi theo.

 

Cuối cùng, vẫn là Cố Hướng Đông quyết định. Tiểu Bảo cùng vợ . Bé Vui Vẻ ở nhà. Anh cũng bàn với vợ chồng Tiểu Vương. Đến lúc , sẽ đưa Vui Vẻ sang nhà họ, nhờ Điềm Điềm trông giúp một thời gian.

 

“Cái cũng mang theo, còn cái …”

 

Một ngày khi , Cố Hướng Đông thu dọn đồ đạc cho vợ, hận thể gói cả cái nhà mang theo.

 

“Cố Hướng Đông…”

 

Sở Y Nhất hết kiên nhẫn. Anh chẳng lẽ quên mất, cô cả một hệ thống nông trường đầy ắp vật tư trong tay ?

 

“Mấy thứ cần mang . Lúc cần dùng, em lấy từ trong đó .”

 

Cố Hướng Đông dừng . Cuối cùng, cũng dừng tay nhét đồ vali nữa.

 

“Em lo lắng cho bọn em. mà, A Đông cùng mà. Hơn nữa, thấy gian của em. Tự bảo vệ tuyệt đối vấn đề gì. Em sẽ bảo vệ bản và Tiểu Bảo. Anh đừng lo.”

 

Người đàn ông giỏi biểu đạt. Anh chỉ đang dùng cách đó, để thể hiện sự bất an và lo lắng trong lòng .

 

“Nếu gặp chuyện gì, cần cố sức. Bảo vệ bản em và Tiểu Bảo. Những thứ khác đều là vật ngoài . Bao nhiêu đồ vật cũng bằng sự bình an của hai con, ?”

 

Anh thể lo lắng. Một là vợ bao giờ rời xa một , một là đứa con vẫn trưởng thành. Anh lo lắng đến mức, hận thể lập tức xin nghỉ phép, cùng họ một chuyến.

 

Anh chút hối hận, hối hận vì đồng ý đề nghị của vợ. Trời mới , bây giờ nội tâm đang giằng xé đến mức nào.

 

“Em . Em hứa với , sẽ đặt an của hai con lên hàng đầu!”

 

Sở Y Nhất nắm chặt bàn tay to của Cố Hướng Đông, thề thốt đảm bảo.

 

Sáng sớm hôm , Cố Hướng Đông tự giác xách đồ, đưa hai con ga tàu.

 

“Anh cần đưa bọn em . Chẳng còn . Bọn em tự . Đồ đạc cũng nhiều, em với Tiểu Bảo cầm hết.”

 

Cố Hướng Đông thèm để ý đến lời vợ, xách đồ thẳng cửa.

 

Sở Y Nhất hết cách. Người đàn ông , từ tối hôm qua bắt đầu trở nên khó ở. Bây giờ đến lời cũng thèm .

 

“Vui Vẻ, ở nhà lời bố, và lời dì Điềm Điềm nhé. Mẹ nhất định sẽ về nhanh nhất thể, ?”

 

Đôi mắt bé Vui Vẻ ngấn nước, rõ ràng là nỡ xa trai. Cô bé gì, chỉ yên lặng gật đầu.

 

Nhìn con gái tủi , trong lòng Sở Y Nhất cũng chùng xuống. thể mang con bé theo. Ra ngoài đường, dắt theo hai đứa trẻ thật sự tiện. Cho nên, con gái , đành để con ở nhà thôi.

 

“Điềm Điềm, dạo phiền em quá.”

 

Điềm Điềm hai con buổi sáng, nên qua sớm để đón bé Vui Vẻ. Lúc , chị đang nắm tay cô bé, ở cửa tạm biệt .

 

“Chị dâu, chị ? Không phiền chút nào. Hai đứa nhà em cứ nhắc sang tìm chị Vui Vẻ chơi suốt. Như vầy là tiện quá . Chị cứ lo việc của chị . Em nhất định sẽ chăm sóc Vui Vẻ thật .”

 

Chu Điềm Điềm bây giờ cũng là của hai đứa nhỏ, chăm sóc trẻ con chắc chắn thành vấn đề. Nghĩ đến đây, Sở Y Nhất cũng yên tâm phần nào.

 

Cô xoa xoa má con gái, lúc mới lên đường ga tàu hỏa.

 

Cố Hướng Đông dọc đường thêm lời nào. Đến tàu, giúp vợ và Tiểu Bảo tìm chỗ , đó cất đồ đạc lên giá.

 

“A Đông, dọc đường phiền chiếu cố nhiều hơn.”

 

Ở ga tàu, khi lên xe, họ gặp A Đông. Cố Hướng Đông lúc dặn dò, vỗ vỗ lên cánh tay .

 

“Cố bộ trưởng khách khí quá. Đây là việc em nên . Ngài yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ an của hai con.”

 

“Đinh linh linh…”

 

Tiếng chuông báo tàu sắp khởi hành vang lên. Cố Hướng Đông vợ, Tiểu Bảo.

 

“Tiểu Bảo, lời con, chăm sóc con. Bố xuống đây.”

 

Thấy Tiểu Bảo gật đầu, Cố Hướng Đông mới xoay , hòa dòng tiễn, xuống tàu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-404-nhung-ke-ky-quac-tren-tau-hoa.html.]

Sống mũi Sở Y Nhất chút cay cay. Kết hôn bao nhiêu năm, đây là đầu tiên cô rời xa Cố Hướng Đông, một .

 

Cô vội vàng chạy đến chỗ cạnh cửa sổ, kéo cửa sổ lên, tìm kiếm bóng dáng Cố Hướng Đông.

 

“Anh mau về . Em sẽ về sớm thôi.”

 

Tàu hỏa từ từ chuyển bánh. Cố Hướng Đông vẫy vẫy tay với vợ, cô dần xa, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

 

Tàu chạy một lúc lâu, tâm trạng Sở Y Nhất vẫn chùng. Nhìn Tiểu Bảo đang hưng phấn ngắm cảnh sắc vụt qua ngoài cửa sổ, cô cũng lây nhiễm.

 

Cô xốc tinh thần.

 

“A Đông, hàng của chúng ở toa nào?”

 

Sở Y Nhất một cách hàm súc, nhưng A Đông cũng hiểu ý cô.

 

“Ở toa 7 ạ.”

 

“Vậy trong tình huống bình thường, kiểm tra ?”

 

“Trong tình huống bình thường, sẽ kiểm tra. Trên tàu chúng sắp xếp thỏa. vì thời gian gấp gáp, giữa đường sẽ ai lên tàu? Có kiểm tra ? Chúng chắc chắn !”

 

A Đông thành thật . Chuyến vốn dĩ là bí mật, thể sắp xếp thứ thỏa. Chắc chắn sẽ sơ hở. thời gian đợi , hơn nữa cô Sở cách, nên vẫn xuất phát.

 

“Được, .”

 

Ngón tay Sở Y Nhất vô thức gõ lên bàn, một lúc thì dừng .

 

“Tiểu Bảo, con với chú A Đông ở đây nhé. Mẹ vệ sinh một lát, sẽ về ngay, ?”

 

Sở Y Nhất dạo một chút, xem xét xung quanh, quen với cảnh.

 

“Mẹ ạ. Con chạy lung tung , con ở đây chờ về.”

 

Trong ấn tượng của Tiểu Bảo, đây là đầu tiên tàu hỏa, nên thứ xung quanh, đối với , đều tràn đầy sức hấp dẫn.

 

Sở Y Nhất gật đầu với A Đông, lúc mới dậy, về phía toa 7.

 

Tàu hỏa thời , nếu dùng ba từ để hình dung, thì chỉ thể là: bẩn, loạn, kém!

 

Lối nhỏ hẹp hai bên, đủ loại . Thậm chí còn mang theo gà vịt trói chặt lên tàu. Thoang thoảng còn thể ngửi thấy mùi phân, mùi mồ hôi…

 

Cô cau mày, chỉ nhanh hơn, nhanh hơn nữa, rời khỏi nơi . khổ nỗi, đông, đồ đạc nhiều, lối hẹp. Sở Y Nhất chen chúc nửa ngày mới qua một toa.

 

“Này, gì đấy? Không chậm một chút !”

 

Một từ phía đối diện chen qua, rơi đồ tay Sở Y Nhất. Cô bóng dáng vội vã , bất mãn càu nhàu vài câu.

 

Sau đó, cô đành xổm xuống, nhặt đồ của .

 

Trong tầm mắt, là chân . Khó khăn lắm mới tìm món đồ rơi. Chưa kịp vui mừng, Sở Y Nhất cảm thấy một mùi lạ xộc thẳng mũi, kịp đề phòng.

 

Trời ơi! Cái mùi đó, thật sự, xông đến mức nước mắt cô cũng sắp trào .

 

Hơi ngẩng đầu lên, hóa một hành khách, cởi giày, đang dùng ngón tay ngoáy chân. Sở Y Nhất tức điên lên.

 

“Này, đồng chí ơi! Anh chút đạo đức công cộng nào ? Đây là nơi công cộng, thể chú ý hình tượng của một chút ? Cũng nghĩ cho cảm nhận của chứ. Ngồi giữa bao nhiêu mà cởi giày, ngoáy chân, thấy hổ ?”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Người đàn ông ngẩng đầu Sở Y Nhất, theo bản năng trái . Người phụ nữ đang ?

 

“Này, liên quan gì đến cô? Nhiều như , mỗi cái mũi của cô là thính!”

 

Nói , còn cố ý đưa cái chân thối, duỗi thêm về phía Sở Y Nhất.

 

Sở Y Nhất cau mày. Đối với loại , thật sự là cạn lời.

 

Nhìn những xung quanh, Sở Y Nhất mỉm , tiếp tục đôi co với , mà lựa chọn rời .

 

Loại như , thể lý lẽ, vì cũng thông. Vậy thì, chỉ thể dùng cách vô hơn , để trị !

 

 

Loading...