Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 405: Lợi bất cập hại
Cập nhật lúc: 2025-11-27 23:40:24
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong toa tàu ồn ào, Sở Y Nhất khó khăn lắm mới chen . Cô vội hít mấy khí trong lành, về phía gã đàn ông vẫn đang mải mê ngoáy chân cách đó xa, đôi mày nhíu .
Những cạnh dường như quen, tuy trong lòng bất mãn, nhưng ngại thái độ hung hăng của , nên đành im lặng.
“Hạt dưa, nước uống, trứng gà luộc…”
Nhân viên đẩy xe hàng, từ xa tới, nhanh đến bên cạnh Sở Y Nhất.
Hai lướt qua , Sở Y Nhất tiếp tục về phía toa 7.
Còn nhân viên cũng tiếp tục đẩy xe về phía .
“Đồng chí , phiền bỏ chân xuống. Nơi công cộng, là thích hợp.”
Nhìn thấy hành động bất nhã của gã đàn ông, và cái mùi nồng nặc đến gần ngửi thấy, nhân viên cau mày, gắt gao.
Gã đàn ông ngẩng đầu, lơ đãng liếc nhân viên, nhưng cũng gì, liền bỏ chân xuống.
Người nhân viên thở phào nhẹ nhõm, đẩy xe hàng tiếp.
“Hạt dưa, nước uống…”
Lời rao còn dứt, khóe mắt thấy gã đàn ông gác chân lên, đặt cái bàn ăn nhỏ mặt.
“Anh…”
Anh cũng , mà trực tiếp kéo xe hàng lùi mấy bước.
“Vừa quên mất, đồng chí trả tiền, nhờ đưa cái cho , là cảm ơn .”
Người nhân viên lấy từ xe hàng một chai nước uống, đặt xuống bên cạnh chân gã đàn ông. Sau đó, cũng cần phản ứng của , đẩy xe .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Gã đàn ông chai nước bàn, mắt sáng rực.
Là ai nhỉ? Mình hình như gì? Có đưa nhầm ?
Tuy thắc mắc, nhưng cũng truy cứu. Kệ xác là ai. Đồ đến tay , thì đừng hòng lấy .
Nghĩ , gã đàn ông liền toe toét, vội vàng bỏ chân xuống, vươn tay lấy chai nước, dùng một chút sức liền mở .
ngay lúc mở , tàu hỏa rung lắc một cái, tay cầm chắc, chai nước đổ , văng tung tóe lên cả tay.
Nói thì chậm, chứ lúc đó nhanh. Gã đàn ông lập tức kề miệng , vươn lưỡi l.i.ế.m sạch chỗ nước ngọt tay.
Những xung quanh thấy , khỏi nhíu mày vì ghê tởm, cả nhích xa.
Người thể kinh tởm như ? Bàn tay nãy còn dùng để ngoáy cái ngón chân thối hoắc, bây giờ trực tiếp đưa lên miệng liếm. Kia chẳng là…
Eo ôi, bẩn thỉu quá!
Gã đàn ông mặc kệ xung quanh thế nào, sung sướng uống chai nước.
Sở Y Nhất một hồi lâu, cuối cùng cũng đến gần toa 7.
Cô bước khỏi toa 6, là toa gần nhất, thì liền thấy ở cửa toa 7 hai nhân viên mặc đồng phục đang gác.
“Làm gì đấy? Sao đến đây?”
Nhìn thấy Sở Y Nhất tới, một giơ tay chỉ cô, nghiêm giọng hỏi.
“A? À, chỉ mua vé . Mấy toa đông quá, chỗ để . Nên nghĩ lùi về xem, tìm chỗ nào vắng hơn , ai ngờ đến đây.”
Sở Y Nhất tươi , bình tĩnh với hai .
“Phía chỗ . Cô cũng cần về phía nữa. Quay toa mà tìm.”
Sở Y Nhất biểu cảm tự nhiên, lời cũng hợp lý. Người nhân viên nãy giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, chỉ về phía toa lưng Sở Y Nhất.
“Vâng, . Vậy ngay.”
Sở Y Nhất hề hề, chút do dự, xoay rời .
Công tác của Lưu Dịch mà kỹ càng ?
Cái dáng vẻ căng thẳng, cẩn thận của hai nhân viên , Sở Y Nhất khỏi hoài nghi. Liệu trong đó là hàng của bọn họ ?
Cô chắc. Chuyện vẫn là nên về hỏi A Đông!
Lại trải qua một phen chen chúc, cô toa tàu .
Gã đàn ông ngoáy chân cũng ở toa . Sở Y Nhất chằm chằm , bao lâu liền thấy, kẹp m.ô.n.g dậy, đó dùng tay vạch đám đông, chạy vội ngoài toa.
Cái dáng vẻ chật vật đó, Sở Y Nhất mà chỉ .
Cô cũng để ý, tiếp tục về phía .
Đi ngang qua nhà vệ sinh, liền thấy gã đàn ông mặt mày nhăn nhó, xông .
“Hay thật, Tào Tháo đuổi thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-405-loi-bat-cap-hai.html.]
Gã đàn ông cau mày, vẻ mặt buồn rầu.
“Bị Tào Tháo đuổi ? Vậy là ăn đồ sạch sẽ . Ví dụ như, ăn đồ mà cầm bằng cái tay ngoáy chân thối chẳng hạn…”
Sở Y Nhất lạnh lùng buông một câu. Gã đàn ông ngẩng đầu, dò xét , chỉ thấy một bóng lưng phụ nữ.
“Cô ý gì?”
Càng càng thấy quen mắt. Có là con mụ nãy mắng ?
“Cô đó cho ! Có là cô bỏ t.h.u.ố.c lão t.ử hả?”
Nói , vươn tay định tóm lấy Sở Y Nhất. lúc mấu chốt, bụng quặn lên một trận. Một cơn đau nữa ập đến. Hắn cũng chẳng màng gì nữa, đẩy cửa nhà vệ sinh, chui tọt trong.
Sở Y Nhất cần đầu cũng thể tưởng tượng bộ dạng thê t.h.ả.m của gã đàn ông. Cô nhếch miệng , tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Chỉ là, tâm trạng vui vẻ cũng kéo dài bao lâu. Khi cô về chỗ của , thì phát hiện, chỗ của cô khác .
“Này đồng chí, phiền cô lên. Đây là chỗ của .”
Tiểu Bảo thấy về, mắt lập tức sáng lên.
Người phụ nữ bên cạnh , là chỗ , nhưng ngờ bà vẫn cứ mặt dày xuống.
Tiểu Bảo da mặt mỏng, gặp chuyện bao giờ, nhất thời .
Chú A Đông đối diện cũng lên tiếng mấy câu, nhưng đều phụ nữ lảng . Chú là đàn ông, cũng tiện động thủ với phụ nữ, nên đành để bà đó.
“Chỗ của cô? Cô là của cô, thì nó là của cô ? Trên đó tên cô ?”
Người phụ nữ liếc xéo Sở Y Nhất, mặt đầy vẻ khinh thường.
Nhìn cái bộ dạng ! Sở Y Nhất thật "ha ha" hai tiếng. Thời buổi , thật sự thể chuyện vô liêm sỉ một cách thản nhiên như !
“Nó tên . tính, cô cũng tính. cái , chắc chắn là tính!”
Sở Y Nhất trực tiếp lôi vé tàu của , chìa đến mặt phụ nữ.
“Cô vé của cô là cái ? Cô đừng cho xem, chữ, xem hiểu!”
Người phụ nữ còn thèm liếc tấm vé tay Sở Y Nhất.
“Cô xem hiểu, cả. Cô đưa vé của cô cho xem là !”
Sở Y Nhất dứt lời, phụ nữ liền ấp úng, chút mất tự nhiên.
“Cô là ai? mắc gì đưa vé cho cô xem?”
Người phụ nữ ôm khư khư đống đồ trong lòng, nghển cổ lên, nhất quyết lấy vé .
Sở Y Nhất cũng nhiều. Vừa cô thấy nhân viên soát vé ở đằng xa, liền vẫy tay:
“Đồng chí ơi, phiền qua đây một chút.”
Người nhân viên thấy gọi, cũng do dự, lập tức tới.
“Cô chuyện gì?”
“Đồng chí, đây là vé tàu của . Bà chỗ của , bây giờ chịu lên. Phiền xử lý giúp.”
Người phụ nữ đó, thấy nhân viên mặc đồng phục tới, càng thêm mất tự nhiên!
Sở Y Nhất đưa vé của , kể sự việc một cách đơn giản.
Người nhân viên nhận lấy vé của Sở Y Nhất, cẩn thận đối chiếu.
“Vị đồng chí , phiền cô lên. Đây là chỗ của đồng chí đây! Đồng thời, phiền cô xuất trình vé tàu của .”
“Đồng chí, , liền đây.”
Người phụ nữ xòa, dậy khỏi chỗ của Sở Y Nhất, ôm đồ của , định lách qua nhân viên mà trốn .
“Đứng ! Phiền cô xuất trình vé tàu.”
Người nhân viên trả vé cho Sở Y Nhất, gọi giật phụ nữ đang định rời .
Người phụ nữ lưng , giờ phút bà hối hận c.h.ế.t!
Bản bà vốn mua vé, bây giờ bảo bà lấy mà xuất trình. Trong đầu bà cuồng, nghĩ nửa ngày cũng cách nào thoát .
“Cái , đồng chí ơi. tìm, phát hiện vé của mất . Cũng rơi lúc nào. Anh xem, , , phiền . là .”
Nhìn bộ dạng của bà , Sở Y Nhất cũng hiểu. Chắc là vé, trốn vé lên tàu. là tự tìm đường c.h.ế.t. Trốn vé thì chớ, còn chiếm chỗ của khác.
Bây giờ thì , tự nộp mạng. là hết t.h.u.ố.c chữa!
“Vậy ? Vậy phiền cô theo một chuyến. Chúng kiểm tra .”
Người nhân viên lạnh mặt . Loại gặp nhiều . Nhìn bộ dạng , tám, chín phần là mua vé, trốn lên tàu. Trốn lên còn điều. là ngu ngốc!
Nhìn phụ nữ mặt mày méo xệch theo nhân viên, những xung quanh đều xì xào. là lợi bất cập hại!