Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 397: "Chúng con cưới ngày nào thì tốt ạ?"

Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:04:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa ánh mắt tình tứ của đôi trẻ mặt, kìm cảm thấy ngọt ngào cho họ.

 

Tiêu Chính đột nhiên xông , hô lớn: "Tống Dực, đây, giúp chú thái rau."

 

Tống Dực vội vàng , đưa mắt hiệu cho Đoàn Đoàn, chạy chậm giúp chú Tiêu... , từ giờ trở là nhạc phụ đại nhân tương lai!

 

Tiêu Chính liếc một cái, vui, chẳng mắt gì cả.

 

Lúc coi Tống Dực như con trai, Tiêu Chính khoan dung hòa ái, thế nào cũng thấy thằng nhóc . Giờ biến thành con rể, chẳng hiểu cứ bới lông tìm vết.

 

"Không ăn cơm ? Cầm con d.a.o cũng vững, bảo vệ con gái kiểu gì?"

 

Tống Dực nhịn khoe cơ bắp cánh tay: "Chú ơi, cháu gầy thế thôi chứ khỏe lắm đấy ạ."

 

Tiêu Chính: "Khỏe cái rắm, một đ.ấ.m của lão t.ử cũng chịu nổi."

 

Tống Dực im lặng , chịu một đ.ấ.m của e là cũng chẳng mấy ai.

 

Hơn nữa, đang yên đang lành, chịu đ.ấ.m chứ.

 

"Sau chăm tập luyện , ? Đừng học mấy tên thư sinh mặt trắng, yếu nhớt như con gà luộc , gà luộc đấy."

 

Tống Dực lia lịa, động tác tay nhanh hơn.

 

Tiêu Chính thấy thái rau dáng hình, xem nấu ăn, sắc mặt mới dịu đôi chút.

 

Bên phía An Họa thì đang bát quái hỏi han Đoàn Đoàn đủ điều.

 

"Con thích Tống Dực từ bao giờ? Nó tỏ tình con tỏ tình ? Nó theo đuổi con ? Theo đuổi thế nào? Hai đứa yêu bao lâu ?"

 

Đoàn Đoàn lẳng lặng hỏi xong, tóm tắt sự việc một lượt, cuối cùng : "Cho nên con cảm ơn và bố hôm nay xuất hiện kịp thời, nếu con còn chẳng thế nào ép thừa nhận nữa."

 

An Họa: "..."

 

Không ngờ nha, Bánh Đoàn Nhỏ nhà cô phúc hắc thế ! Lại còn quyết đoán nữa chứ! Nhắm trúng là tha về nhà ngay, hề lãng phí thời gian vì sự do dự của đối phương.

 

An Họa hài lòng con gái: "Khá lắm, hổ là con gái , mục tiêu rõ ràng, nên tay là tay ngay, tính cách của con thì sống ở cũng thôi."

 

Đoàn Đoàn mím môi: "Vốn dĩ con dự định dành nửa năm để nhanh gọn lẹ bắt lấy Tống Dực, đó thể sống hạnh phúc, chuyện tình cảm giải quyết nhanh chóng thì sẽ nhiều thời gian hơn cho việc học, nhưng mà... Haizz, Tống Dực đúng là như con ốc sên , chạm nhẹ một cái là thụt vỏ, nên giờ mới bắt ... Mẹ ơi, cho con lời khuyên với, chúng con cưới ngày nào thì ạ?"

 

An Họa : "Giờ chuyện cưới xin còn sớm quá, con đại học còn nghiệp mà, hai đứa cứ tìm hiểu vài năm nữa ."

 

"Vài năm ạ?" Đoàn Đoàn cau mày, "Con còn định cưới sớm cho xong, gia đình định học một mạch lên Thạc sĩ Tiến sĩ luôn."

 

"Ách..." An Họa nghĩ ngợi, "Ít nhất cũng đợi nghiệp đại học , yêu đương gì cưới ngay, nhỡ hợp thì ."

 

"Bọn con lớn lên bên từ bé, cảm thấy hợp cả... nếu thế thì ." Đoàn Đoàn nghĩ, nghiệp đại học cưới cũng , đợi thêm hai năm nữa, dù Tống Dực cũng chẳng chạy thoát .

 

An Họa do dự một chút dặn dò: "Trước khi cưới, hai đứa đừng chuyện gì quá mật nhé, ?"

 

Người trẻ tuổi đang yêu cuồng nhiệt, xúc động chuyện lớn cũng là bình thường, nhưng An Họa sợ Đoàn Đoàn ý thức tự bảo vệ . Cô cũng thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh nhắc nhở con gái, chi bằng cấm Đoàn Đoàn vượt rào hôn nhân.

 

Đoàn Đoàn dù cũng còn trẻ, ban đầu hiểu, An Họa giải thích xong mới vỡ lẽ, lập tức hổ đỏ mặt : "Mẹ, bọn con sẽ chuyện lưu manh đó ."

 

"Cảnh giới cao nhất của tình yêu là giao lưu tinh thần, là tình yêu Plato." Nói Đoàn Đoàn còn tỏ vẻ khinh thường, "Xúc động hóc-môn sinh là d.ụ.c vọng thấp kém nhất của động vật, con cứ tưởng tượng chuyện đó... Eo ôi, dù con sẽ chuyện ghê tởm thế , Tống Dực cũng sẽ !"

 

An Họa: "..."

 

Không d.ụ.c vọng thấp kém thì lấy con hả con, bố con là d.ụ.c vọng thấp kém đấy, ham sinh lý cũng là một hình thức biểu hiện của tình yêu mà!

 

An Họa những lời . Có những chuyện, ai cần lo thì nấy lo .

 

Trên bàn cơm, sắc mặt Tiêu Chính rõ ràng hơn nhiều, chỉ các món ăn bàn : "Đa là do Tống Dực đấy, nếm thử xem mùi vị thế nào?"

 

Đoàn Đoàn : "Bố ăn đồ Tống Dực nấu bao giờ ạ? Con ăn thường xuyên, ngon lắm."

 

Tiêu Chính vui, hừ một tiếng: "Bố cái vinh hạnh đó."

 

Mồ hôi Tống Dực sắp nhỏ xuống, vội : "Chú ơi, chủ yếu là cơ hội, chú ăn lúc nào cứ bảo cháu ạ."

 

An Họa thấy Thiết Trụ như bà chồng ác độc hành hạ con dâu, bèn đá chân gầm bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-397-chung-con-cuoi-ngay-nao-thi-tot-a.html.]

 

Tiêu Chính im bặt.

 

An Họa với Tống Dực: "Mấy căn tứ hợp viện hôm qua xem, mua hết . Lát nữa dì , thủ tục giao cho cháu xử lý, tiền dì mang tiền mặt đây , ăn cơm xong dì đưa cho cháu."

 

"Không cần dì An!" Tống Dực chân thành , "Tổng cộng cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, cháu bỏ , coi như cháu tặng dì..." Ngừng một chút, cũng gộp cả Tiêu Chính , "Tặng quà cho dì và chú, hai nuôi cháu khôn lớn, cháu tặng mấy căn tứ hợp viện cũng là lẽ nên mà."

 

An Họa lắc đầu: "Chuyện nào chuyện đó, mấy căn là dì nhờ cháu tìm, dì bỏ tiền. Nếu cháu nhận tiền thì dám nhờ cháu việc nữa ."

 

"Thật sự cần ạ, dì An mà, hiện tại cháu ăn nhỏ, chút tiền vẫn lo ."

 

An Họa sang Đoàn Đoàn.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Đoàn Đoàn nhận tín hiệu, với Tống Dực: "Nghe lời ."

 

Tống Dực há miệng định gì đó, thở dài: "Vậy ."

 

"Ái chà, cái thằng , chỉ lời Đoàn Đoàn nhà chú thôi nhỉ." Giọng điệu Tiêu Chính tuy chua loét nhưng vẻ mặt ý vui.

 

Tống Dực ngượng ngùng.

 

Tiêu Chính hừ nhẹ một tiếng, bắt bẻ nữa.

 

Ăn cơm xong, sắp xếp việc thỏa, An Họa và Tiêu Chính về tỉnh lỵ.

 

An Họa yên tâm về Tiểu Ngư Nhi nên gọi Khâu Thục Thận sang, mấy ngày nay Tiểu Ngư Nhi đều do bà ngoại trông.

 

Khi họ về đến nhà, Khâu Thục Thận đang dỗ Tiểu Ngư Nhi uống thuốc. Thấy con gái con rể về, Khâu Thục Thận áy náy : "Tiểu Ngư Nhi cảm , đều tại trông nom cẩn thận. Hôm thằng bé ngoài chơi, đứa bé ho, chúng nó chơi với một lúc lâu mới phát hiện ..."

 

"Không , trẻ con ốm vặt là bình thường mà." Nói An Họa vội vàng xem Tiểu Ngư Nhi, Tiêu Chính cũng theo sờ trán con trai.

 

Khâu Thục Thận bên cạnh : "Hôm qua còn sốt cao, tiêm một mũi hạ sốt , bác sĩ kê thêm ít thuốc, nó chê đắng chịu uống..."

 

Tiểu Ngư Nhi bẹp ghế sô pha, ủ rũ, thấy bố về thì vui mừng, đó tủi mếu máo: "Con uống t.h.u.ố.c , đắng lắm."

 

Tiêu Chính cau mày: "Ốm thì uống thuốc, uống ? Muốn ốm mãi ?"

 

Tiểu Ngư Nhi rúc lòng , càng tủi hơn: "Bố hung dữ quá..."

 

An Họa lườm Tiêu Chính một cái, cầm lấy t.h.u.ố.c tay Khâu Thục Thận, : "Thuốc đắng , con xem , là t.h.u.ố.c pha với nước, ngọt lắm."

 

Tiểu Ngư Nhi: "Mẹ lừa con, con uống , đắng lắm."

 

An Họa nghẹn lời, dỗ dành: "Kể cả t.h.u.ố.c đắng một chút thì Tiểu Ngư Nhi nhà cũng sợ , tại nhỉ? Vì Tiểu Ngư Nhi là nam t.ử hán dũng cảm mà!"

 

Tiểu Ngư Nhi lắc đầu, giọng yếu ớt: "Con nam t.ử hán dũng cảm, gan con bé lắm."

 

An Họa: "...."

 

Tiêu Chính kìm chê bai: "Ai đẻ thế ? Con trai Tiêu Chính mà nhát gan thế ?"

 

An Họa liếc : "Anh bảo ai đẻ?"

 

Thôi xong, lỡ mồm .

 

Tiêu Chính vội : "Em đẻ, em đẻ, em đẻ con trai ngoan... Không ý mỉa mai , tuyệt đối là con trai ngoan, em thể sinh đứa con ngoan , đúng ?"

 

Khâu Thục Thận đầu , mắt mũi mũi tim.

 

Tiểu Ngư Nhi ho vài tiếng, giọng khàn khàn, nghiêm túc : "Bố ơi, bố bây giờ trông cũng nhát gan lắm, hổ là bố đẻ của con."

 

Tiêu Chính: "..."

 

An Họa phì .

 

Tiêu Chính câm nín hồi lâu, cũng nhịn mà bật .

 

Hai đủ mới dỗ Tiểu Ngư Nhi uống thuốc.

 

Khâu Thục Thận thấy cháu ngoại cuối cùng cũng chịu uống thuốc, trút tảng đá trong lòng, mới tâm trí chuyện của An Điềm Điềm với An Họa: "Điềm Điềm kết hôn đấy."

 

 

Loading...