Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 415: Không có dũng khí
Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:05:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Màn đêm dày đặc.
Tiêu Tư Tề gấp cuốn album , xuống giường.
Cô gối hai tay đầu, mắt trần nhà, suy nghĩ trôi về một tháng .
Cô tính cách do dự mập mờ. Sắp nghiệp, cô tìm Cố Lâm đòi một câu trả lời.
"Cậu cùng tớ đến một nơi ?"
Cố Lâm phắt sang cô gái, trong lòng hoảng hốt, xác định cô ý gì.
Yết hầu chuyển động hai cái, nghẹn ngào câu khách sáo: "... phục tùng sự phân công."
Tiêu Tư Tề cau mày: "Cố Lâm, thể dũng cảm hơn một chút ? Cho một tín hiệu rõ ràng, khó thế ?"
Cố Lâm xác định ý của cô, lập tức kích động đến mức tim run lên. Tuy nhiên, cảm giác vui sướng, ngọt ngào lượn một vòng quanh xong, tiếp đó liền ngưng kết thành nụ chua chát nơi khóe môi.
Cố Lâm nhớ tin tức gần đây, bố của Tiêu Tư Tề là nhân vật cỡ đó.
Bàn tay trong túi quần siết chặt thành nắm đấm, hồi lâu mới buông .
"Tín hiệu gì? hiểu đang gì." Cố Lâm mặt , đôi môi run rẩy tê dại.
Nếu cô chỉ là con cái cán bộ cao cấp bình thường, còn niềm tin tranh đấu một chút. con gái Tư lệnh đại quân khu... Người khác sẽ thế nào? Người nhà cô sẽ thế nào?
Cố Lâm bỗng nhớ lời thanh niên tên Thẩm Hỉ Hoan , thế mà phát hiện bản chất của sớm một lạ thấu.
Cố Lâm ngây ở đó, thể bất động như bức tượng, trong khí còn vang vọng giọng của cô.
"Được, ."
Cô .
Điều cô sự thật.
Cố Lâm dũng khí gọi cô giải thích rõ ràng.
Lòng tự trọng thanh cao khiến trở nên nhát gan yếu đuối.
...
Tiêu Tư Tề rút khỏi dòng hồi ức, khẽ thở dài, nhắm mắt .
Ngủ thôi, mai về đơn vị .
"Haizz, về một ngày , thật nỡ, ở đơn vị con nhớ chăm sóc bản cho , ăn uống đúng giờ, huấn luyện đừng liều mạng quá..."
An Họa lải nhải mãi, Tiêu Tư Tề cũng tỏ vẻ mất kiên nhẫn mà mỉm lắng , cuối cùng còn cúi ôm một cái: "Mẹ, con đây."
An Họa gật đầu.
"Chị ơi chị ơi, Tiểu Ngư Nhi cũng ôm một cái."
Tiêu Tư Tề cúi đầu em trai lùn tịt, xổm xuống ôm em, còn véo má bé: "Ở nhà đừng chọc giận bố , ngoan ngoãn, ."
Tiểu Ngư Nhi gật đầu lia lịa: "Em lúc nào chả ngoan, tin chị hỏi mà xem."
Tiêu Chính xua tay: "Được , nhanh ."
Tiêu Tư Tề trách yêu: "Bố, bố chẳng quyến luyến con tí nào ?"
Tiêu Chính hừ một tiếng: "Có gì mà quyến luyến? Có đầu ."
Tiêu Tư Tề mặt quỷ với bố .
Quen với việc rời nhà, cô cũng còn lưu luyến như đầu tiên nữa.
"Đừng nữa, nhà ." Tiêu Chính kéo vợ trong, "Vợ chồng lão Thạch chắc sắp đến đấy."
Sự chú ý của An Họa dời , gật đầu: " , chắc sắp đến nơi ."
Tiểu Ngư Nhi hỏi: "Lão Thạch là ai ạ?"
An Họa : "Là bác Thạch và bác Mai Hoa đấy, hồi Tiểu Quân nhà bác cưới vợ, còn đưa con cùng mà, con nhớ ?"
Tiểu Ngư Nhi nghĩ một lúc: "Nhớ ạ, Tiểu Quân và chị Thanh Âm."
Tiêu Chính khen: "Khá lắm nhóc con, trí nhớ đấy."
Tiểu Ngư Nhi bố, : "Con còn nhớ hồi bé bố gặm m.ô.n.g con nữa cơ."
Tiêu Chính cứng họng: "Nói linh tinh, bố gặm m.ô.n.g mày bao giờ?"
Tiểu Ngư Nhi: "Thì hồi bé , lúc con tầm một hai tuổi gì đó."
An Họa phì : "Biết nó nhớ thật đấy."
Trẻ con bụ bẫm tròn trịa, gặm m.ô.n.g là chuyện hết sức bình thường.
Tiêu Chính cũng : "Chuyện hồi một hai tuổi mà con cũng nhớ á?"
Tiểu Ngư Nhi nghiêm túc gật đầu: "Vừa hôn cắn, râu đ.â.m con đau lắm, xong con ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-415-khong-co-dung-khi.html.]
An Họa: "Vừa hôn c.ắ.n là vì thương con yêu con đấy."
Tiểu Ngư Nhi nghĩ ngợi, bố: "Thế bố ơi, bây giờ bố gặm m.ô.n.g con nữa? Là yêu con nữa ạ?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tiêu Chính mắng: "Cái thằng ranh con , cũng soi gương xem, con lớn tướng thế ? Gặm m.ô.n.g còn thể thống gì?"
Tiểu Ngư Nhi che m.ô.n.g : "Con , lớn tùy tiện cởi truồng, cho nên bố gặm con cũng cho gặm ."
Hai bố con trêu chọc một lúc.
Tiêu Chính tạm thời thoát khỏi công việc bận rộn, tận hưởng niềm vui gia đình.
Tiếp theo bận rộn .
Mấy ngày , Chu Mai Hoa từ huyện Vân lên.
An Họa thấy bà sắc mặt hồng hào, giống như đang buồn phiền vì chuyện Thạch Vĩ Quang nghỉ hưu sớm nên yên tâm.
"Sau , hai chị em ở gần , thể thường xuyên trò chuyện!"
An Họa cũng vui: " thế, chị thường xuyên sang tìm em đấy."
"Nhất định nhất định!"
An Họa hỏi: "Anh chị chuyển khu an dưỡng cán bộ hưu trí, chẳng ở gần vợ chồng Trần Cương ?"
Chu Mai Hoa bĩu môi: "Đừng nhắc nữa, hàng xóm. cũng may, Ôn Tuyết Mạn đợt phía Nam , Thanh Âm sắp sinh mà."
"A, trùng hợp thế, Tiểu Quân nhà em cũng sắp sinh!"
" , chị suýt quên mất! Thế bao giờ em Bắc Kinh? Tiểu Quân nhà em ở cữ cần em chăm sóc ?"
"Chắc tuần em . Ở cữ thì cần em chăm, ông nội Tiểu Quân sắp xếp hai bảo mẫu , nhưng em cũng định ở thêm một thời gian, bên cạnh quan sát thôi."
"Haizz, chị thì chăm sóc Thanh Âm lắm, nhưng Ôn Tuyết Mạn ở đó, chị sấn , kẻo hai bà già cãi , nên chị cũng đợi lúc sắp sinh mới qua."
Hai xoay quanh chủ đề con dâu sinh cháu nội một hồi, An Họa chủ động nhắc đến chuyện Thủy Liên, giải thích đôi chút.
"... Không em cố ý mất mặt nó, mà là danh sách công bố , quân lệnh như núi, thể đổi xoành xoạch ..."
Chu Mai Hoa kinh ngạc giận dữ. Bà vẫn luôn cho rằng cô con dâu cả chỉ là hẹp hòi tính toán chi li, ngờ nó còn dám chuyện kinh thiên động địa thế .
Trong đầu nó nghĩ cái quái gì thế?!
"Em gái, chuyện ... Chị nó thể chuyện , đều tại chị, tại chị dạy bảo nó t.ử tế..." Chu Mai Hoa hổ, nên đối mặt với An Họa thế nào.
An Họa vội vàng nắm tay bà an ủi: "Chuyện liên quan gì đến chị ... Chị về chuyện t.ử tế với nó là ."
"Haizz..." Chu Mai Hoa thở dài thườn thượt, "Chẳng chị tạo nghiệp gì mà cưới cô con dâu như thế. Đôi khi chị nghĩ, nó chẳng đòi ly hôn với Tiểu Hải , hai đứa nó mà ly hôn thật..."
Theo lẽ thường, cha chắc chắn sẽ mong con cái ly hôn, nhưng Chu Mai Hoa thực tâm cảm thấy, nếu ngày nào đó Thủy Liên thực sự đá con trai bà, là chuyện .
Chỉ là Chu Mai Hoa ngờ, vợ chồng con trai cả đang đòi ly hôn thật, chỉ điều là Thạch Tiểu Hải ly hôn, còn Thủy Liên .
Chu Mai Hoa rời khỏi nhà An Họa, đến chỗ con trai thì tin .
Bà hồi lâu hồn.
Thạch Tiểu Hải mặt mày tiều tụy : "Mẹ, giúp con với, ly hôn với cô nữa thì con phát điên mất."
Mấy ngày nay, Thủy Liên như một hồn ma, cô cũng bám theo. Anh , cô cũng căn giờ đến đón, đồng nghiệp còn trêu vợ chồng họ tình cảm thắm thiết.
Thủy Liên mỗi thấy thế đều thẹn thùng cúi đầu.
Ai mà ghen tị Thạch Tiểu Hải một vợ hiền huệ dịu dàng?
Anh ly hôn nhưng chẳng tìm lý do gì chính đáng, chẳng lẽ bêu riếu chuyện Thủy Liên nhận quà khác chạy đến nhà Tư lệnh cửa ?
Còn con trai nữa, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ , lẩm bẩm: "Bố đừng ly hôn, đừng bỏ con con..."
Thạch Tiểu Hải cảm giác ngạt thở như rong rêu quấn lấy.
Nhìn thấy , như vớ cọc cứu mạng.
Chu Mai Hoa Thạch Tiểu Hải kể khổ xong cũng vẻ mặt rối rắm hoang mang.
Chuyện đây.
Trong lòng tuy cảm thấy con trai ly hôn sẽ hơn, nhưng tình hình thực tế cũng thể cân nhắc. Chưa cái khác, thằng Đại Bảo thì ? Không bố hoặc đều chuyện .
"Để nghĩ , để nghĩ ..."
"Mẹ, dù cuộc hôn nhân con quyết ly hôn ." Thạch Tiểu Hải vẻ mặt kiên định vô cùng, "Con chịu đựng cô thêm một ngày nào nữa."
Chu Mai Hoa trầm mặc một lúc : "Nó ly hôn, con cứ nhất quyết đòi ly hôn thì thể sẽ trả giá đắt đấy."
Thạch Tiểu Hải chút do dự: "Cái giá nào con cũng sẵn sàng trả, cho dù tổ chức kỷ luật, con cũng sống chung với cô nữa."
"Sao tự nhiên con hận nó thế?" Chu Mai Hoa hỏi, "Vì chuyện nó tự ý giúp cửa ?"
"Đó là cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà." Thạch Tiểu Hải mệt mỏi trần thuật, "Việc khiến con cuối cùng cũng nhận , quan điểm sống của con và cô quá khác biệt, ngay từ đầu kết hôn là một sai lầm."
Chu Mai Hoa đau đầu thở dài: "Được , chỉ cần con nghĩ kỹ là , bên phía Thủy Liên để ..."