Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 422: Dự cảm chẳng lành

Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:05:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiêu Mãn Thương vốn dĩ đến tỉnh thành chữa bệnh, ông cảm thấy chỉ bệnh vặt, cần thiết chạy xa như để chữa trị.

 

bệnh viện thành phố với Tiêu Thiết Chùy rằng tình hình bệnh của Tiêu Mãn Thương e là mấy lạc quan, bảo ông mau chóng đưa cụ đến bệnh viện lớn khám xem .

 

Tiêu Thiết Chùy báo cho Tiêu Chính, Tiêu Chính lúc mới đích một lá thư cho ông cụ, rằng hy vọng Tiêu Mãn Thương thể đến nhà chơi, con trai út của còn gặp ông nội bao giờ.

 

Tiêu Mãn Thương tuy xa nhà, nhưng sức hấp dẫn của đứa cháu nội út cũng đủ lớn, nên ông cũng đồng ý.

 

Dưới sự tháp tùng của Tiêu Thiết Chùy, Tiêu Mãn Thương bước khu đại viện quân khu canh phòng nghiêm ngặt. Nhìn thấy những lính cầm s.ú.n.g gác, trong lòng ông chột , hỏi Tiêu Thiết Chùy: “Sao đều cầm s.ú.n.g thế ? Nếu lỡ phạm gì, họ b.ắ.n cho cha một băng ?”

 

Tiêu Thiết Chùy dở dở , : “Cha , chú ba nhà là quan lớn, ở đây chú định đoạt, ai dám b.ắ.n cha chứ.”

 

Tiêu Mãn Thương xong, hổ : “Cha nông dân cả đời, thấy việc đời bao giờ, đến nhà thằng ba, đừng để chê thằng ba nhé...”

 

Tiêu Thiết Chùy an ủi: “Chúng đến nhà thằng ba mà, thằng ba hiếu thuận, vợ nó cũng hiền huệ, ai chê cha .”

 

Dưới sự kiên nhẫn an ủi của Tiêu Thiết Chùy, tâm trạng căng thẳng của Tiêu Mãn Thương mới giảm bớt một chút.

 

Xe dừng một căn nhà hai tầng.

 

Tiêu Mãn Thương xuống xe, An Họa liền dắt Tiểu Ngư Nhi tới: “Cha, cha đến ạ, mời cha nhà.”

 

“Ông nội, cháu là Tiểu Ngư Nhi ạ.”

 

“Ừ, ừ, chào con.” Tiêu Mãn Thương đáp lời con dâu, đó liền Tiểu Ngư Nhi thu hút ánh .

 

Ông vươn tay, run rẩy vỗ về phía Tiểu Ngư Nhi, kích động : “Đây là đứa con mọn của thằng ba đấy hả? Tốt, , thằng bé trông khôi ngô quá, thể cũng rắn rỏi.”

 

Tiêu Thiết Chùy ngắm nghía Tiểu Ngư Nhi vài , với Tiêu Mãn Thương: “Cha, cha nó xem, lớn lên y hệt thằng ba hồi nhỏ.”

 

là giống, nhưng trắng trẻo hơn thằng ba.” Tiêu Mãn Thương gật đầu lia lịa, nụ mặt ngớt, yêu thích buông tay mà vuốt ve mặt Tiểu Ngư Nhi.

 

Ông bế đứa cháu nội út ít một cái, nhưng chân cẳng tiện, chẳng còn chút sức lực nào, đành bỏ cuộc.

 

“Ông nội, chúng thôi, nhà ông, bên ngoài lạnh lắm.” Tiểu Ngư Nhi nắm lấy tay ông nội, định kéo ông trong.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

An Họa ngăn : “Tiểu Ngư Nhi, chân ông nội tiện, chúng để ông xe lăn nhé.”

 

Nói , Quả Khế liền đẩy chiếc xe lăn chuẩn từ tới.

 

Tiêu Mãn Thương khi gãy chân thì vẫn luôn chống nạng, mấy năm gần đây thì giường là chủ yếu. An Họa khi hỏi qua Tiêu Chính về tình hình, liền chuẩn chiếc xe lăn .

 

An Họa giới thiệu cách dùng xe lăn cho Tiêu Mãn Thương và Tiêu Thiết Chùy: “... Cha lớn tuổi , chống nạng tiện, cứ xe lăn, thì đẩy ạ.”

 

Tiêu Thiết Chùy lập tức đỡ Tiêu Mãn Thương lên thử. Anh đẩy Tiêu Mãn Thương hai vòng trong sân, : “Em dâu , cái xe lăn thật đấy, tiện lắm. Có điều đường đất ở quê sợ là dùng .”

 

An Họa : “Vậy thì dùng ở thành phố ạ. Tiêu Chính cha ở lâu một chút, chúng con sẽ dùng chiếc xe lăn đẩy cha dạo khắp thành phố cho thỏa thích.”

 

“Để con đẩy, để con đẩy, con đẩy ông nội cho.” Tiểu Ngư Nhi hứng chí bừng bừng giành lấy chiếc xe lăn từ tay Tiêu Thiết Chùy.

 

Cậu bé tuy vóc dáng thấp bé nhưng miễn cưỡng cũng với tới, đẩy sức, chọc cho Tiêu Mãn Thương vui vẻ vô cùng.

 

An Họa để bé đẩy một lúc : “Đẩy một lúc thế thôi, cũng một đẩy ông nội ngoài đấy. Con sức yếu, thấp, nếu điều khiển sẽ ông nội thương.”

 

Tiểu Ngư Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Con , con sẽ ăn cơm thật ngoan, tranh thủ lớn thật nhanh, sức khỏe cũng mạnh lên, đến lúc đó thể đẩy ông nội chơi.”

 

Tiêu Mãn Thương đứa cháu nội ngoan ngoãn bằng ánh mắt trìu mến, trong lòng ấm áp vô cùng.

 

“Vợ thằng ba, con lòng , cha... cha phiền các con quá.” Tiêu Mãn Thương An Họa, biểu cảm chút luống cuống.

 

An Họa vội : “Cha, ngàn vạn đừng suy nghĩ như , cha đến nhà con trai ruột thì gọi là phiền chứ?”

 

“Được, ....” Tiêu Mãn Thương tươi rói, mặt xếp những nếp nhăn hằn sâu.

 

Tiêu Thiết Chùy đẩy Tiêu Mãn Thương phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-422-du-cam-chang-lanh.html.]

An Họa pha nóng mang tới, Tiêu Mãn Thương cẩn thận từng li từng tí, dám đón lấy bộ đồ sứ tinh xảo trong tay An Họa.

 

“Em dâu, cha sợ là dùng quen cái chén , là cứ lấy cho cha cái ca tráng men .” Tiêu Thiết Chùy .

 

Tiêu Mãn Thương: “ đúng đúng, cha vẫn quen dùng ca tráng men hơn.”

 

Cái chén nhỏ xíu , ông sợ bóp nhẹ một cái là vỡ tan.

 

An Họa liền đổi cho ông một cái ca tráng men.

 

Tiêu Mãn Thương uống nước quan sát trong nhà, trong ánh mắt giấu vẻ kinh ngạc cảm thán.

 

Mẹ ơi, ngày nhà địa chủ trong thôn ở cũng bằng nhà thằng ba bây giờ! Cái sợ là cung điện nhà vua mới dáng vẻ thế chứ?

 

Tiêu Mãn Thương thở dài, mồ mả tổ tiên nhà họ Tiêu rốt cuộc là bốc khói xanh kiểu gì mà trong nhà một nhân vật như thế cơ chứ...

 

“Ông nội ông nội, ăn trái cây ông, đây là quả kiwi ạ.” Tiểu Ngư Nhi ân cần chiêu đãi, bóc vỏ quả kiwi đút cho Tiêu Mãn Thương.

 

An Họa nhắc nhở: “Còn bác Hai nữa kìa con.”

 

Tiểu Ngư Nhi nhét một quả tay Tiêu Thiết Chùy: “Bác Hai tự bóc nhé.”

 

Tiêu Thiết Chùy bật : “Được , bác Hai tự bóc.”

 

Có Tiểu Ngư Nhi ở đây, An Họa cũng cần vắt óc suy nghĩ đề tài để chuyện với Tiêu Mãn Thương và Tiêu Thiết Chùy.

 

Cô dặn dò Tiểu Ngư Nhi vài câu bếp sắp xếp.

 

Tiêu Chính khi trở về, ở bên ngoài thấy tiếng của Tiêu Mãn Thương.

 

Anh bước nhanh nhà.

 

“Cha...”

 

Tiêu Mãn Thương thấy tiếng Tiêu Chính, đầu , ha hả : “Tiểu Ngư Nhi đúng là thằng quỷ linh tinh, cái miệng nhỏ khéo quá, lớn lên chắc chắn tiền đồ hơn .”

 

Tiêu Mãn Thương tóc bạc trắng, so với Tiêu Chính gặp thì ông già nhiều, hơn nữa sắc mặt cũng lắm, tái nhợt, điều thì béo một chút.

 

“Chú ba, về đấy .” Tiêu Thiết Chùy dậy chào hỏi Tiêu Chính.

 

Tiêu Chính thấy Tiêu Mãn Thương đang chơi vui vẻ với Tiểu Ngư Nhi, bèn kéo Tiêu Thiết Chùy sang một bên, hỏi kỹ càng xem sức khỏe của cha rốt cuộc thế nào.

 

“... Cha cứ kêu đau bụng suốt, dứt khoát đưa cha lên bệnh viện huyện kiểm tra tổng thể, bác sĩ bảo cha bệnh ít , huyết áp cao, tim cũng vấn đề, còn đau dày... Chỗ đau dữ dội nhất là cái bụng, dù bác sĩ thành phố , vấn đề ở chỗ đó e là lớn.”

 

Tiêu Chính xong vẫn y như những lời trong điện thoại, xua tay: “Ngày mai đưa cha bệnh viện.”

 

Tiêu Thiết Chùy : “Cha sợ là chịu , cha bảo bệnh viện là nơi đòi mạng, vốn dĩ bệnh, một chuyến là bệnh gì cũng tìm tới cửa.”

 

Tiêu Chính: “Mặc kệ dùng cách gì, dỗ dành cưỡng ép cũng ... Em với , đến lúc đó bất kể kiểm tra bệnh gì, thống nhất cho cha , cứ bảo chỉ là chút vấn đề nhỏ, dưỡng một thời gian là khỏi.”

 

Tiêu Thiết Chùy lời gật đầu: “Được.”

 

“Ông nội, tóc ông bạc trắng thế ? Ông bao nhiêu tuổi ạ?”

 

“Ông sinh năm Đinh Mùi, năm nay 78 tuổi . Lúc ông sinh , hoàng đế triều còn thoái vị đấy.”

 

“Thế ông gặp hoàng đế bao giờ ?”

 

“Cái đó thì gặp.”

 

“Hôm nào cháu dẫn ông gặp nhé.... Xem ảnh hoàng đế .”

 

Tiêu Mãn Thương đứa cháu nội chọc ha ha.

 

Tiêu Chính thì đầy mặt lo lắng sốt ruột, cứ cảm thấy dự cảm chẳng lành.

 

 

Loading...