Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 433: Đi tắm suối nước nóng đi

Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:06:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuối năm, Vương Thải Yến ôm một đống báo cáo tài chính đến báo cáo công tác với An Họa.

 

Hai thì thầm to nhỏ trong thư phòng, Tiêu Chính về tìm một vòng thấy , hỏi Quả Khế mới đang ở thư phòng, lập tức lên lầu.

 

Đi đến cửa thư phòng, thấy vợ đang bàn việc, một tóc ngắn mặc âu phục đang báo cáo gì đó, lưng về phía Tiêu Chính.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, mặc âu phục đầu , gọi một tiếng: “Chú.”

 

“À, Thải Yến đấy , tóc cắt ngắn thế?”

 

Vương Thải Yến : “Cắt ngắn cho dễ xử lý ạ.” Lại sang An Họa: “Dì, cháu về nhé?”

 

An Họa gật đầu: “Được.”

 

Vương Thải Yến chào Tiêu Chính xuống lầu.

 

“Bà xã, chuyện với em.” Tiêu Chính , còn đóng cửa .

 

“Chuyện gì thế? Thần thần bí bí.”

 

“Hì hì, mấy hôm nữa đưa em chơi.”

 

An Họa ngạc nhiên thôi: “Anh đưa em chơi á? Chuyện hiếm nha!”

 

Kết hôn bao nhiêu năm nay, kỳ nghỉ hữu hạn của Tiêu Chính hoặc là về quê, hoặc là ở nhà với bọn trẻ, hai vợ chồng từng chơi riêng bao giờ.

 

An Họa khỏi hứng thú: “Anh đưa em ?”

 

“Trời lạnh, chúng tắm suối nước nóng .”

 

“Tắm ở ?”

 

“Đến lúc đó em sẽ . Em thu xếp một chút , ngày chúng xuất phát.”

 

Được chơi, An Họa đương nhiên vui vẻ, lập tức hưng phấn thu dọn hành lý, đặc biệt là đồ bơi, mang thêm vài bộ.

 

“Lão Tiêu, thật sự chỉ hai chúng ? Mang Tiểu Ngư Nhi theo , em chút nỡ để nó ở nhà một .”

 

Tiêu Chính xua xua tay: “Nó trẻ con còn b.ú sữa, gì mà yên tâm? Đến lúc đó đưa nó sang nhà ông bà ngoại là .”

 

mà nó....”

 

“Bà xã, hai chúng vất vả lắm mới thể chơi riêng, cứ mang theo cái bóng đèn gì? Sau còn bao giờ mới cơ hội thế nữa .”

 

An Họa xong cũng thấy lý, đưa con chơi thì lúc nào cũng , chứ cơ hội hẹn hò của cô và Tiêu Chính thật sự nhiều....

 

“Vậy , nhưng chuyện Tiểu Ngư Nhi nhé.”

 

“Nói gì? Nói nó còn chịu ? Không gì cả, cứ trực tiếp đưa nó sang nhà ông bà ngoại thôi.”

 

Ngày hôm , Tiêu Chính liền gọi Tiểu Ngư Nhi đến mặt, hỏi bé: “Ở nhà chán ?”

 

Tiểu Ngư Nhi lắc đầu: “Ngày nào cũng chơi với , chán ạ.”

 

Tiêu Chính nghẹn lời, tức giận : “Con lớn tướng , còn suốt ngày ơi hỡi.”

 

Tiểu Ngư Nhi u oán ba một cái, : “Cho dù con 60 tuổi, cũng vẫn là con của mà, ơi hỡi thì ạ?”

 

Tiêu Chính thằng nhãi , dứt khoát thẳng: “Đưa con sang nhà ông bà ngoại chơi mấy ngày nhé, con tự thu dọn quần áo gì đó , chiều nay đưa con sang.”

 

Tiểu Ngư Nhi chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Ba, gấp gáp đưa con sang nhà bà ngoại thế ạ?”

 

Tiêu Chính sững sờ, thằng nhãi ranh lắm câu hỏi tại thế? Chẳng lẽ phát hiện !

 

Tiêu Chính ho nhẹ một tiếng, bâng quơ hỏi: “Sao thế? Con ?”

 

Tiểu Ngư Nhi : “Muốn chứ ạ, nhưng con mai hẵng , chiều nay con hẹn bạn viện bảo tàng .”

 

Tiêu Chính tính toán thời gian, gật đầu: “Được, chiều nay con viện bảo tàng, sáng mai sang nhà bà ngoại.”

 

Tiểu Ngư Nhi đồng ý.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Tiêu Chính nháy mắt mấy cái với vợ, thấy , giải quyết xong.

 

An Họa còn cho một ánh mắt khẳng định.

 

“Ba , hai đang liếc mắt đưa tình gì thế?”

 

An Họa giật , vội vàng chột đầu .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-433-di-tam-suoi-nuoc-nong-di.html.]

Tiêu Chính còn tính là bình tĩnh: “Làm gì liếc mắt đưa tình, con nhầm .”

 

Tiểu Ngư Nhi buồn bực gãi đầu, "" một tiếng.

 

An Họa kéo Tiêu Chính sang một bên, do dự : “Hay là, chúng vẫn mang nó theo , thì cứ thấy áy náy trong lòng.”

 

Tiêu Chính kiên quyết mang theo: “Có gì mà áy náy, đợi nó lớn lên chơi với vợ, nó mang em theo ?”

 

An Họa: “... Sao thể so sánh như .”

 

Tiêu Chính ôm vợ hôn một cái: “Dù chỉ riêng với em thôi, ?”

 

Dưới sự ăn vạ vô cớ của Tiêu Chính, An Họa đành nhẫn tâm.

 

Lại qua một ngày, sáng sớm tinh mơ, Tiêu Chính gọi Tiểu Ngư Nhi dậy.

 

“Đi sang nhà bà ngoại nào.”

 

Tiểu Ngư Nhi dụi mắt, lẩm bẩm: “Ba, con nhà bà ngoại, con ngủ.”

 

“7 giờ còn ngủ, ngày thường học giờ cũng dậy .”

 

hôm nay là ngày nghỉ mà...”

 

Tiêu Chính kéo con trai dậy, đích mặc quần áo cho bé, dẫn rửa mặt đ.á.n.h răng.

 

Cơn buồn ngủ của Tiểu Ngư Nhi cũng dần tan biến.

 

“Ba, ba bảo việc của tự ? Sao hôm nay giúp con rửa mặt đ.á.n.h răng? Ba săn sóc thế con quen chút nào.”

 

Tiêu Chính hừ một tiếng: “Đối với con con còn quen đúng ? Được, con tự bôi kem nẻ .”

 

Mùa đông da trẻ con dễ nứt nẻ, nhất định bôi kem dưỡng cho trẻ em.

 

Tiểu Ngư Nhi xé túi kem dưỡng, cẩn thận bóp một ít, xoa đều trong lòng bàn tay , mới bôi lên mặt, tai và cổ cũng bôi, động tác thuần thục vô cùng.

 

Tiêu Chính cần hỏi cũng , cái chắc chắn là vợ dạy, bởi vì thủ pháp y hệt vợ .

 

“Đi, nhanh lên, xuống ăn cơm.”

 

“Ba giục cái gì chứ, cứ như ba mong con mau rời khỏi cái nhà .” Tiểu Ngư Nhi lẩm bẩm.

 

Tiêu Chính sờ sờ mũi: “Đâu ....”

 

Thế là Tiêu Chính cũng giục nữa, đợi Tiểu Ngư Nhi thong thả ung dung ăn xong cơm, lên ô tô.

 

Quả Khế sự đốc thúc của An Họa cũng lấy bằng lái, lái chiếc Harry nhỏ của An Họa đưa Tiểu Ngư Nhi sang nhà bà ngoại.

 

Mãi cho đến khi chiếc Harry chạy , Tiêu Chính mới xoay về nhà, lớn tiếng : “Bà xã, chúng cũng chuẩn thôi.”

 

An Họa kéo vali xuống lầu.

 

Tiêu Chính vội vàng lên đón lấy vali.

 

“Hô, vali to thế , hành lý nhiều ?”

 

“Đây là hành lý của cả hai , hơn nữa quần áo mùa đông vốn dĩ tốn diện tích mà.”

 

“Không , nhiều thì nhiều.”

 

Tiêu Chính vui vẻ, miệng thậm chí còn ngân nga điệu nhạc nhỏ.

 

An Họa lây lan, tâm trạng cũng dần phấn chấn lên.

 

Kết hôn mấy chục năm, thành tựu hai vợ chồng du lịch riêng cuối cùng cũng sắp đạt !

 

Cảnh vệ viên của Tiêu Chính từ bên ngoài , đón lấy hành lý, bỏ lên xe.

 

Tiêu Chính nắm lấy tay vợ, hai , đang chuẩn lên xe thì dư quang khóe mắt liếc thấy chiếc Harry trở .

 

Quả Khế cũng kế hoạch của vợ chồng An Họa, thấy họ cùng ngoài, còn ngạc nhiên.

 

An Họa: “... Sao ?”

 

Quả Khế giải thích: “Tiểu Ngư Nhi bảo quên mang kem bôi mặt, dù cũng xa, nên lấy.”

 

Đầu Tiểu Ngư Nhi thò từ cửa sổ xe, tò mò ba : “Hai ngoài ạ? Đi thế? Mẹ trang điểm thế , chắc chắn là chơi đúng ?”

 

Tiêu Chính, An Họa: “...”

 

 

Loading...