Hai cha con tới.
Tiêu Chính ho khan một tiếng, : “Vậy để Tiểu Ngư Nhi ở kinh thành bầu bạn với em .”
An Họa sững sờ: “Không , nó còn học, mới cấp hai trốn học ?”
“Không trốn học, xin phép cho nó .” Tiêu Chính ghé sát tai An Họa thì thầm: “Em ở nhà, cũng thời gian quản nó, nó cô đơn tịch mịch lắm, khi buổi tối còn ôm chăn , nhớ em đến phát điên.”
An Họa lay động, con trai, Tiểu Ngư Nhi đang bà với ánh mắt mong chờ.
“Thế...” An Họa thở dài: “Thôi , ở chơi một tuần nhé.”
Tiểu Ngư Nhi vui sướng hoan hô một tiếng, trao đổi ánh mắt với ba.
Nói là chỉ ở một tuần, đến hạn Tiểu Ngư Nhi cũng về, cứ ăn vạ mãi. Cuối cùng còn cách nào, đợi Tư Hiền cữ, An Họa liền xách về nhà, ném đến trường học.
Sau đó, An Họa nghiêm túc chuyện với Tiểu Ngư Nhi một .
“Con sắp mười ba tuổi , em bé nữa, thể quấn nghiêm trọng như ? Con học cách độc lập, học cách tự lo liệu cuộc sống, tương lai một ngày nào đó con sớm muộn gì cũng sẽ xa .”
Tiểu Ngư Nhi cảm thấy oan ức, ở kinh thành một tuần xong, vốn định về tỉnh thành, nhưng ba cho! Cứ bắt ăn vạ , quấn lấy để về nhà sớm một chút.
nghĩ đến lợi ích ba hứa hẹn... Tiểu Ngư Nhi lựa chọn một gánh cái nồi .
“Con , ....”
Tiểu Ngư Nhi phát d.ụ.c lẽ chậm, vẫn bắt đầu vỡ giọng, chiều cao cũng trổ mã, vẫn như một học sinh tiểu học trắng trẻo non nớt.
Cậu luôn hiểu chuyện, An Họa cũng nỡ nặng lời, xoa đầu con: “Được , chơi .”
Tiểu Ngư Nhi rời , đến thư phòng, gọi một tiếng: “Ba.”
Tiêu Chính bàn việc, tay cầm quyển sách đang xem.
“Ba, con kéo về sớm , lời hứa của ba nên thực hiện ?”
“Đừng ồn, ba đang sách.”
“... Ba cầm ngược sách kìa.”
Tiêu Chính ngượng ngùng sờ mũi, bỏ sách xuống, dậy, chắp tay lưng, trầm giọng :
“Cái đó... ... nhiệm vụ ba giao cho con con thành , đáng khen ngợi, tiếp tục cố gắng... Tuy nhiên mà, chúng việc, thể chỉ nghĩ đến việc nhận cái gì, thực dụng quá, đúng , cái mà....”
Tiểu Ngư Nhi ngắt lời: “Ba, ba đưa tiền cho con ? Thế nhé, , con kéo về sớm, ba sẽ cho con một trăm đồng.”
Tiêu Chính trừng mắt: “ , ba còn phản ứng kịp, con nít con nôi, cần nhiều tiền thế gì?”
Tiểu Ngư Nhi cạn lời, ba đúng là đ.á.n.h trống lảng.
“Tiền còn thể gì? Đương nhiên là tiêu .”
“Con chỗ nào cần tiêu nhiều tiền thế?”
“Con vòng bạn bè của con chứ, xã giao gì đó đều cần tiêu tiền mà. Còn nữa, con chơi với Dương Dương, Tình Tình, cũng thể để con gái trả tiền , cái gọi là phong độ quý ông.”
“Hắc, cái thằng nhãi ranh , hóa tiền tiêu vặt đều nướng con gái nhà , giỏi lắm con trai...” Tiêu Chính cũng chút trợn mắt há hốc mồm, thằng út giống ai thế nhỉ? Ông và vợ đều lăng nhăng!
“Ba, đừng nhiều thế, mau đưa tiền đây!” Tiểu Ngư Nhi xòe tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-450-mot-tram-dong-lam-kho-anh-hung-hao-han.html.]
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tiêu Chính ho nhẹ một tiếng: “Cái thì...”
Tiểu Ngư Nhi nhíu mày: “Ba, con ba quản tiền, nhưng ba chẳng lẽ đến một trăm đồng quỹ đen cũng ?”
“Khẩu khí lớn thật!” Tiêu Chính hung hăng : “Một trăm đồng là ít lắm hả?”
“Dù cũng nhiều.” Tiểu Ngư Nhi tính toán: “Thịt lợn hai đồng rưỡi một cân, một trăm đồng cũng chỉ mua 40 cân thịt lợn thôi.”
“Con còn thịt lợn bao nhiêu tiền một cân cơ ?”
“Nghe chị Quả Khế ạ.”
Tiêu Chính thật sự thể thẳng ánh mắt nghi ngờ của con trai, : “Biết , mai đưa cho con.”
“Còn đợi mai...” Tiểu Ngư Nhi lẩm bẩm, bắt gặp ánh mắt hung dữ của ba, đành miễn cưỡng : “Thôi .”
Mai ba một trăm đồng nhỉ? Tiểu Ngư Nhi khá tò mò, ba định moi một trăm đồng ?
Tiêu Chính một xu cũng , chủ yếu là ông cũng chỗ nào cần tiêu tiền, ăn mặc ở đều cần ông lo, nửa tháng hút một bao t.h.u.ố.c cũng là vợ mua cho, ngoài thì bên cạnh luôn thư ký hoặc cảnh vệ viên, trong túi thật sự cần thiết nhét tiền.
Phát sầu vì tiền, đó đều là chuyện hồi nhỏ, Tiêu Chính sắp quên mất cảm giác .
Già già , thế mà trải nghiệm một .
Mắt thấy Tiểu Ngư Nhi bên giục gấp, Tiêu Chính hết cách, đành nhắm bên cạnh .
“Thủ trưởng, ký tên đây là ạ.”
Tiêu Chính ký xong tên lên văn kiện, Thư ký Kiều, gọi: “Tiểu Kiều ....”
“Thủ trưởng, việc gì ạ?”
“Cho mượn một trăm đồng.”
Thư ký Kiều ngẩn một chút, nhưng nhanh phản ứng , móc tiền trong , đếm đếm: “Trên chỉ .... hơn bốn mươi đồng thôi, ngài cần gấp ? ngoài hỏi mượn bọn họ một chút.”
Tiêu Chính vẫy vẫy tay, dặn dò một câu: “Đừng là mượn.”
“ mà!”
Thư ký Kiều thầm nghĩ, còn thể chút tinh ý ?
Rất nhanh, Thư ký Kiều , giao cho Tiêu Chính một xấp tiền.
Tiêu Chính cũng đếm, chỉ hỏi một câu: “Số lượng sai chứ?” Nhận câu trả lời liền nhét túi: “Mấy hôm nữa trả .”
“Không thủ trưởng, ngài cứ dùng ạ.” Thư ký Kiều sợ hãi .
Tiêu Chính về đưa tiền cho Tiểu Ngư Nhi, thấy ánh mắt kinh ngạc của con trai, đắc ý : “Con cái gì mà , ba còn quỵt nợ con chắc?”
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu, hỏi: “Ba, đây là xin tiền ạ?”
“Tiền thể xin con ?” Tiêu Chính mất kiên nhẫn đuổi con : “Cầm tiền là , hỏi lắm thế gì? Hơn nữa, cha con là thế nào chứ, một trăm đồng khó ?”
Chẳng qua, vấn đề bên chỗ Tiểu Ngư Nhi giải quyết xong , ông thế nào để trả tiền cho Thư ký Kiều đây?
Tiêu Chính sầu đến mức gãi đầu gãi tai.
là một trăm đồng khó hùng hảo hán mà!