Quả Khế xách giỏ định ngoài mua thức ăn thì Tiêu Chính chặn .
"Ngày nào cũng mua thức ăn gì thế? Nhà chúng một tháng tốn bao nhiêu tiền chợ?"
Quả Khế hiểu đầu đuôi tai nheo gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tiêu Chính giũ giũ tờ báo tay, bộ tự nhiên : "Tháng để Tiểu Lưu chợ ."
Quả Khế thắc mắc: "Tại ạ? Bác gái đều khen cháu chợ, chọn đồ ăn tươi rẻ mà."
Tiêu Chính nhàn nhạt đáp: "Tiểu Lưu mới đến nhà, cứ để quen với vị trí công việc."
Tiểu Lưu là cần vụ mới tới trong nhà, quả thực các phương diện đều quen, mỗi khi mới, Quả Khế cũng thường dẫn quen việc. Ngoài mặt thì vẻ hợp lý, nhưng Quả Khế cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó mà .
"Vậy... Vậy để theo cháu."
"Cháu đừng quản, cứ để tự chợ. Cháu sang nhà Phó Tư lệnh Vương một chuyến, gửi giúp bác chút đồ."
Quả Khế nghĩ nhiều, một tiếng bàn giao việc chợ cho Tiểu Lưu.
Tiêu Chính nháy mắt hiệu cho Tiểu Lưu. Cậu lính trẻ khó xử một hồi, cuối cùng thở dài, mang vẻ mặt "coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng" mà ngoài. Cậu là quân nhân, mệnh lệnh thủ trưởng là hết. Thủ trưởng bắt "biển thủ" tiền chợ, dám !
Giờ phút Tiểu Lưu tính toán xong, nếu ngày nào đó sự việc bại lộ, sẽ mặt bác gái gánh hết tội thủ trưởng. Haizz, cái cảm giác hi sinh đạo đức cá nhân vì tiền đồ chính trị thật chẳng dễ chịu chút nào...
Tiểu Lưu việc cẩn thận, mỗi ngày dám bớt xén nhiều, mãi đến hai tháng mới gom đủ một trăm đồng. Cậu đem một trăm đồng tiền lẻ vụn vặt giao tay Tiêu Chính, kích động giơ tay chào kiểu quân đội.
Nhiệm vụ thành! Không nhục sứ mệnh!
Tiêu Chính vui mừng gật đầu, vỗ vai Tiểu Lưu, khen liền ba chữ "".
Ngày hôm , xấp tiền nhăn nheo đó chuyển đến tay thư ký Kiều. Thư ký Kiều tưởng thủ trưởng quên chuyện , bản cũng từng nghĩ sẽ đòi tiền thủ trưởng, vội vàng xua tay từ chối: "Không cần ạ, chuyện ..."
"Nói hươu vượn cái gì đấy?!" Tiêu Chính bực bội ngắt lời: "Vay tiền thì trả chứ? Cầm lấy cho !"
Dưới mệnh lệnh của Tiêu Chính, thư ký Kiều đành kiên trì nhận lấy xấp tiền lẻ dày cộm. Anh hít hít mũi. Ủa? Sao tiền mùi hành lá thế ?
Sau bao trắc trở, món nợ một trăm đồng coi như trả xong. Hơn nữa, vợ cũng phát hiện chuyện biển thủ tiền chợ. Coi như cả nhà cùng vui.
Tuy nhiên, Tiêu Chính bỗng nảy một ý tưởng. Đàn ông mà, vẫn nên chút tiền riêng để tự do chi tiêu thì hơn. Hắn nên lập "quỹ đen" nhỉ? Nhỡ gặp tình huống thế , cũng cần vắt óc suy nghĩ cách xoay tiền.
Vậy vấn đề tới , quỹ đen thì tích kiểu gì? Tiền từ mà ? Biển thủ tiền chợ kế lâu dài, thời gian dài chắc chắn sẽ phát hiện. Hỏi xin vợ ư? Tám trăm năm nay từng ngửa tay xin tiền vợ, tự nhiên giờ đòi tiền thì lấy cớ gì?
Tiêu Chính trầm tư, tay chống cằm, mày nhíu chặt, thần sắc cực kỳ ngưng trọng. Người còn tưởng đang suy nghĩ đại sự quốc gia nào đó. Cuối cùng nghĩ nghĩ , Tiêu Chính cảm thấy tiền chỉ thể từ chỗ vợ mà .
Đến tối, khi thu dọn xong xuôi lên giường, An Họa theo thói quen lấy máy chơi game xếp hình Tetris chơi một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-451-cach-tich-cop-quy-den.html.]
Tiêu Chính ghé đầu thoáng qua, : "Cái kỷ lục , chỉ cần nhoáng cái là phá ngay."
An Họa liếc một cái: "Chém gió."
"Chậc, tin thì chúng cá cược !"
"Được thôi, cược gì?"
Tới ! Tiêu Chính cố nén kích động, : "Cược 50 đồng."
An Họa bĩu môi: "Anh thua tiền trả đấy?"
Tiêu Chính: "..."
An Họa thấu tình đạt lý : "Nếu thắng, em cho 5 đồng. Anh thua thì giúp em ba việc."
"Sao là 5 đồng?"
"50 đồng nhiều quá, chúng cược nhỏ cho vui thôi."
Tiêu Chính tiếc nuối: "Thôi ."
Mười phút .
Tiêu Chính ngoài mặt tỏ vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất vô cùng hưng phấn : "Phá đảo nhé."
An Họa tình nguyện lắm: "Được , mai đưa 5 đồng."
"Sao để ngày mai?"
"Giờ em lên giường ." An Họa liếc một cái đầy khó hiểu: "Anh cần tiền gấp lắm ?"
"Không..." Tiêu Chính sờ sờ mũi: "Không gấp."
Sáng hôm ngủ dậy, Tiêu Chính liền nhắc An Họa: "Đừng quên đưa 5 đồng đấy."
An Họa kinh ngạc: "Anh rơi hố tiền từ bao giờ thế?"
Tiêu Chính: "... Đã cược thì chịu thua chứ."
Cũng may vợ nghĩ nhiều, thật sự đưa 5 đồng cho . Tiêu Chính giơ tờ tiền lên ngắm nghía, thở dài, kiếm tiền thật chẳng dễ dàng. Hắn lượn một vòng trong nhà, tìm một chỗ kín đáo để giấu tiền.
Tiếp đó, Tiêu Chính động một chút là rủ An Họa cá cược, ngay cả chuyện ngày mai trời mưa nắng cũng đem cá. Hình tượng "coi tiền tài như phù du" mấy chục năm nay giúp Tiêu Chính lộ tẩy. An Họa vẫn nghi ngờ gì, chỉ nghĩ nhàm chán tìm chơi cùng, mỗi cược 5 đồng, 10 đồng.
Tiêu Chính cũng lúc thua, nhưng tổng kết vẫn là lãi.