Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 58: Một ông hòa thượng xấu xa
Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:28:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm An Họa dậy xem, thấy bẹn đùi đỏ ửng, đầu gối cũng đỏ.
May mà mặc quần dài.
Cô Tiêu Chính bước với ánh mắt ai oán: "Mấy cái trò tối qua, học ở đấy?"
"Trò gì học ở ?" Tiêu Chính hì hì: "Đều là em dạy cả mà, chỉ suy một ba thôi."
Nói xong An Họa với vẻ mong chờ.
Y hệt một học sinh giỏi chờ cô giáo khen ngợi.
An Họa: Ha hả.
Khen cái đầu .
Tối qua cô lóc cầu xin, cũng chẳng thấy mềm lòng cho cô nghỉ một chút.
Tiêu Chính quan sát biểu cảm của cô, vợ giận thật , lập tức bắt đầu xun xoe nịnh nọt.
Anh lấy dép lê , hầu hạ cô xỏ chân.
Lại pha nước rửa mặt, bóp kem đ.á.n.h răng sẵn, còn định giúp cô đ.á.n.h răng nữa!
An Họa đẩy .
Tiêu Chính: "Thế dọn cơm nhé, em rửa ráy xong thì ăn."
Trên bàn cơm, gắp bánh bao đưa đến tận miệng cô, đút cho cô ăn.
An Họa ghét bỏ: "Em cụt tay ."
Tiêu Chính cô : "Cũng , em mỏi chân chứ tay chắc mỏi."
An Họa liếc Đông Đông, trừng mắt với Tiêu Chính.
Nói năng thô tục gì mặt trẻ con thế!
Tiêu Chính cũng là nhất thời lỡ miệng, may mà Đông Đông hiểu.
Đông Đông còn quan tâm hỏi: "Tại mỏi chân ạ? Tối qua cũng ông hòa thượng xa đuổi theo ạ?"
An Họa: "Hòa thượng xa?"
Đông Đông gật đầu: "Là cái ông hòa thượng nhốt Bạch nương t.ử Tháp Lôi Phong ạ, tối qua con mơ thấy biến thành một con rắn trắng nhỏ xinh lắm, ông hòa thượng xa đuổi theo mãi, tỉnh dậy mệt ơi là mệt."
An Họa dở dở .
Đông Đông truy hỏi: "Mẹ còn trả lời con, hòa thượng xa đuổi theo ạ?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
An Họa liếc bố nó: ", một ông hòa thượng xa!"
Tiêu Chính nắm lấy tay cô gầm bàn, bóp nhẹ một cái.
An Họa ở nhà tập vài động tác giãn cơ mới cửa, nhưng bẹn đùi vẫn ê ẩm, đường lực.
Lúc sướng thì cả hai cùng sướng, lúc chịu tội chỉ cô? Còn đàn ông tinh thần phơi phới thế ?
"Cô em." Chu Mai Hoa đang quét bụi cửa nhà, thấy An Họa tập tễnh liền ân cần bước tới: "Sao thế ?"
An Họa vội vàng thẳng : "Không chị."
Chu Mai Hoa nghi ngờ cô: "Chị thấy cô bình thường lắm, chân ?"
An Họa: "... Không cẩn thận trẹo chân chút thôi."
Ánh mắt Chu Mai Hoa dừng cổ tay An Họa, ở đó một vết đỏ mờ mờ.
An Họa vội vàng che , trong lòng thầm mắng Tiêu Chính.
Cái tên , bảo cổ tay che , đừng nắm tay mà!
Biểu cảm Chu Mai Hoa bỗng trở nên nghiêm trọng, kéo An Họa cổng nhà , hỏi: "Cô thật với chị , Tiêu Chính đ.á.n.h cô ?"
An Họa: "... Sao chị là ''?"
Chu Mai Hoa: "Lần cô nấu cơm suýt đốt nhà, chẳng đ.á.n.h cô còn gì?"
An Họa đành giải thích nữa.
Chu Mai Hoa: "Được , đ.á.n.h cô, thế thì ? Cô cổ tay cô đỏ lừ lên kìa! Người bình thường ai bóp cổ tay khác?"
An Họa: Bọn họ đúng là bóp trong tình huống bình thường thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-58-mot-ong-hoa-thuong-xau-xa.html.]
lời với Chu Mai Hoa thế nào đây? Từ biểu hiện ban đầu của Tiêu Chính giường thể đoán , thời đại nhiều tư thế, tuyệt đại đa lẽ chỉ theo bản năng, cốt sinh con là xong.
An Họa ngượng ngùng nhếch mép : "Chị Mai Hoa, chị đừng hỏi nhiều thế, tóm Tiêu Chính đ.á.n.h em , đối xử với em lắm."
Chu Mai Hoa theo bóng lưng An Họa xa, chớp chớp mắt.
Hình như chị nhận điều gì đó.
Chị và Thạch Vĩ Quang tuy nhiều trò, nhưng dù cũng là phụ nữ sinh mấy đứa con, những chuyện, chỉ cần nghĩ theo hướng đó là hiểu ngay.
Mặt mày An Họa hồng hào, đôi mắt ướt át long lanh như chứa nước, nếu đ.á.n.h thì khuôn mặt hoa đào phơi phới thế ?
Có điều... Tiêu Chính cũng trâu bò thật đấy.
Chu Mai Hoa chép miệng, đầu thấy Thạch Vĩ Quang đang ưỡn bụng , lườm chồng một cái.
Thạch Vĩ Quang dừng bước, thắc mắc: "Sao đấy?"
Chu Mai Hoa nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn : "Thuốc nhà đối diện uống thì tác dụng, ông uống chỉ hai ngày!"
Thạch Vĩ Quang hoảng hốt đầu trong nhà, thấy im ắng, bọn trẻ nhà mới nhíu mày : " bảo bà ... Sáng sớm ngày nghĩ đến chuyện đấy... Bà... bà hổ !"
Chu Mai Hoa: "Có gì mà hổ? Vợ chồng đóng cửa bảo chuyện đấy thì chuyện gì?"
Thạch Vĩ Quang mất kiên nhẫn xua tay: "Lười chuyện với bà, đây!"
Chu Mai Hoa gọi với theo: "Hay để tìm bài t.h.u.ố.c khác cho ông nhé? hỏi thăm ông thần y nào đấy..."
Lời còn dứt, Thạch Vĩ Quang chạy biến.
Chạy xa ông mới lau mồ hôi trán, thở phào một .
Bà vợ như hổ như sói , ông thật sự chút đỡ nổi.
Hay là đón thằng hai ở quê lên nhỉ? Thêm đứa con cho bà bận rộn, bà chẳng còn sức mà nghĩ linh tinh!
Bên , An Họa gửi thư xong cũng đến xưởng.
Đạp xe một lúc, đùi ngược đỡ mỏi hơn, ít nhất bề ngoài còn thấy bất thường nữa.
Cô bước văn phòng, mấy đang tụm năm tụm ba bàn tán gì đó lập tức tản .
An Họa chỗ, Phàn Tiểu Khoa lập tức sán : "Chị ơi, chị thấy bọn Lưu Mãnh , chắc chắn là đang chị đấy."
An Họa: "Nói chị cái gì?"
Phàn Tiểu Khoa: "Bảo chị ô dù chứ còn gì nữa! Chị chẳng do bên quân đội giới thiệu sang , xưởng cũng tiếp nhận nhiều nhà quân nhân, nhưng hoặc là ở nhà ăn, hoặc là trông kho, quét dọn, chữ nhiều lắm thì công đoàn chạy vặt, chị là duy nhất cán bộ đấy."
An Họa: "Chị cán bộ là vì chị là sinh viên đại học, thật sự liên quan nhiều đến ô dù . Nếu chị thất học mà ô dù to đến mấy cũng chẳng đảm đương nổi chức cán bộ."
Phàn Tiểu Khoa: "Em chứ! Lưu Mãnh ghen tị với chị mà, vốn đang tranh suất tập luyện tiết mục Quốc khánh, kết quả Trưởng ban Thái giao cho chị phụ trách, trong lòng thoải mái nên tung tin đồn nhảm về chị đấy."
An Họa về phía Lưu Mãnh.
Ngoại hình Lưu Mãnh trái ngược với cái tên, lùn gầy, đầu to tướng.
tên Lưu Mãnh cũng tài, chơi đàn tam huyền ở đoàn kịch địa phương, sở thích rộng rãi, chơi nhiều loại nhạc cụ, giọng hát cũng khá.
Lưu Mãnh vốn đang lén An Họa, thấy ánh mắt cô quét tới liền vội vàng đầu .
"Cô đang kìa, phát hiện cô ?" Người bên cạnh hỏi.
Lưu Mãnh vốn đang chột , khác khích liền cứng cổ lên.
" cái gì? sự thật rành rành đấy!"
"Cô là mới đến, dựa cái gì mà giao nhiệm vụ quan trọng như thế cho cô ?"
Người bên cạnh lầm bầm: "Tập luyện tiết mục Quốc khánh thôi mà, thực cũng quan trọng đến thế."
"Cậu cái gì! Đây là sự sỉ nhục đối với , đối với năng lực của ! Chuyện đầu tiên nghĩ đến là mới đúng!"
"Chọn An Họa chẳng qua là vì cô ô dù cứng thôi. ngóng , chồng An Họa là Phó sư trưởng đấy."
"Mẹ ơi, Phó sư trưởng á, ít nhất cũng 40 trở lên, đáng tuổi bố cô chứ!"
Lưu Mãnh đang thao thao bất tuyệt thì cảm thấy bóng đen phủ xuống đầu.
Ngẩng đầu lên, An Họa đang tủm tỉm .
"Đang khua môi múa mép đấy ? phiền chứ? À, ngửi thấy mùi thối nồng nặc từ xa, xem là cái gì, hóa là mồm ! Chậc chậc chậc, ủ mấy năm thế? Thối đến mức đậm đà thế ..."