Phương Mẫn lắc đầu, thêm nữa: "Thôi, nghỉ ngơi cùng ba về . Từ đây lên thành phố mất mấy tiếng đồng hồ. Nhà con chật, đủ chỗ ở."
Mẹ Phương sắc mặt khó coi: "Ý con là ?"
Phương Mẫn thẳng: "Không ý gì. Con chỉ thấy vốn dĩ thiết, thì cần thiết ép qua gì. Sau đừng thư sang nữa, con hồi âm. Những đồ ăn đó con cũng thích, đều cho khác hết. Mẹ cũng thấy đấy, giờ con sống . Những sự quan tâm mà gọi là , con thực sự cần."
Mẹ Phương khó tin con gái, giận dữ bật dậy, quát lớn: "Con xem!"
Phương Mẫn thấy con b.ú xong, kéo áo xuống, lau khóe miệng cho bé.
Bên ngoài, bố vợ và con rể đang chuyện phiếm, câu câu chăng, thấy tiếng từ trong phòng liền im bặt. Đột nhiên giọng vợ cao lên, chính ủy Chúc vội bước , hòa nhã hỏi: "Sao thế? Có gì từ từ ."
Mẹ Phương tức giận với con rể: "Anh con bé gì ? Nó chúng ngay, còn bảo cần liên lạc nữa. Đây là đạo con nên với cha ?"
Phương Mẫn lạnh: "Cha ? Các thậm chí còn quen chị duy nhất của chồng con, thì gì đến chuyện qua cần thiết?"
Bố Phương ở cửa, ánh mắt lạnh lùng bình thản của con gái út, giải thích nhưng họng nghẹn , thốt nên lời.
Chính ủy Chúc vốn định khuyên giải, cũng nên gì.
Thực trong lòng , từ khi cưới vợ đến lúc vợ m.a.n.g t.h.a.i sinh nở, dần nhận bố vợ đúng là để bụng đến vợ , nhưng cưng chiều chị giả của vợ hết mực. Nếu là , chắc trong lòng cũng khó chịu lắm.
Đặc biệt từ khi sinh nở đến nay, họ cũng chẳng mấy quan tâm hành động gì, giống như chị gái , cách mấy dãy nhà cũng chạy sang, con gái nhà chuyện là cuống cuồng chạy đến.
So sánh như , sự nặng nhẹ quá rõ ràng.
Nghĩ thông chuyện, im lặng một lúc : "Mẫn Mẫn khéo, nhưng thực là ý . Nơi xa thành phố lắm, xuất phát sớm thì hơn. Vừa vặn cách ca trực của con còn nửa tiếng, con đưa hai cổng."
Dù giọng điệu , nhưng câu chẳng khác nào đuổi khách.
Không đợi hai vợ chồng phản ứng, chính ủy Chúc khỏi phòng, xách theo đồ đạc họ mang đến, khách sáo : "Trong nhà đồ ăn nhiều lắm, ăn hết. Hai cứ mang về dùng. Bình thường chúng con ở cạnh, cũng thể hiếu thảo. Đồ đạc xin bố cứ giữ bồi dưỡng sức khỏe."
Hai vợ chồng mặt mày ủ rũ. Họ ở thủ đô cũng là thể diện, nào ngờ đến đây, ăn xong bữa cơm con gái con rể đuổi .
Họ cũng là trọng thể diện, thấy tình cảnh , đành đen mặt về, chẳng thèm chào hỏi đứa con gái út trong phòng.
Sau khi họ , Phương Mẫn dỗ con ngủ. Trong lòng dù chút mất mát, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chính ủy Chúc tiễn họ đến cổng lớn dừng . Đối diện hai vợ chồng mặt mày ủ rũ, ôn hòa nhưng kiên quyết : "Con thấy Mẫn Mẫn đúng. Các bác xem cô là con gái, thì cần thiết qua nữa. Trước đây con nghĩ cha nào thương con, nên khuyên cô rảnh thì liên lạc với các bác. từ khi m.a.n.g t.h.a.i đến nay, ngay cả ngoài như con cũng cảm nhận sự lạnh nhạt của các bác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-183.html.]
"Chúng con giờ sống . Có những thứ chúng con cũng cầu. Sau đừng thư cho chúng con nữa. Chúng con sẽ hồi âm . Cứ thế nhé. Hai bác bảo trọng."
Hai vợ chồng bóng lưng của con rể, sắc mặt phức tạp. Sợ khác thấy, giờ họ chỉ thể rời .
đường , họ vẫn thấy khó chịu. Dù đó cũng là con gái họ, dù thích, cũng ngờ đoạn tuyệt liên lạc.
Mẹ Phương nhịn trách chồng: "Nếu nhận nhầm từ đầu, thì đến nỗi khiến hai đứa nó giận dữ."
Bố Phương cũng vui: "Sao trách ? Em là nó, con mang thai, bảo Nữu Nữu mua quần áo? Nó gì ? Chắc chắn là bảo đứa chị mua, mua thứ quần áo rẻ tiền gì, khiến Mẫn Mẫn tức giận thế."
Mẹ Phương cũng chợt hiểu , sắc mặt đen sạm: "Em bảo là bên họ hàng đó dùng , cứ . Giờ thì đấy!"
"Giờ những chuyện đó còn ích gì nữa?"
…..
Hai cãi .
Chính ủy Chúc về nhà an ủi Phương Mẫn một lúc .
Trương Thu Lai cứ quanh quẩn trong bếp, đợi hết mới dám lén , thấy trong nhà yên lặng mới dám trở về phòng .
Buổi chiều, Kim Tú Châu ngủ dậy, bế Lục Lục sang nhà bên, tay còn cầm ít điểm tâm tự , định mời bố Phương Mẫn dùng thử.
Không ngờ sang nơi mới họ .
Kim Tú Châu sửng sốt, liếc sắc mặt bạn, dám hỏi nhiều.
Phương Mẫn kể đầu đuôi câu chuyện.
Kim Tú Châu xong, ngạc nhiên chị .
Chị Phương Mẫn thoải mái, : "Mỗi họ gửi thư đến, chị đều nhịn mà xem. xem xong tự hỏi hà cớ gì ? Thà đừng xem còn hơn. Giờ thì , rốt cuộc cũng chẳng còn liên lạc gì nữa. Chính ủy cũng trách chị, ngược còn khen chị , bảo chị tỉnh táo, quyết đoán, ắt sẽ nên đại sự."
Có lẽ do thường xuyên sống với chính ủy Chúc - luôn họp hành, chị chuyện cứ như lãnh đạo, từng câu từng chữ đều chỉn chu, nhưng tâm trạng thì rõ ràng thoải mái từng thấy.
Kim Tú Châu thấy chị thật sự buồn phiền, liền nắm tay chị, : "Tin em , những ngày sắp tới của chị chắc chắn sẽ hơn."
Phương Mẫn mỉm gật đầu, đáp lời: "Được, chị tin."
Tối hôm đó, khi Giang Minh Xuyên về nhà, Kim Tú Châu kể chuyện cho . Cô thán phục: "Thật giờ em vẫn coi thường chị . Trông chị hiền lành trầm tĩnh thôi, ngờ chuyện quyết đoán đến thế."