Kim Tú Châu thực sự thích cách của Dương Diệu, thấy họ mềm lòng mà lợi dụng. Dương Anh Hùng ở nhà họ lâu như , chẳng một hỏi han, thậm chí một câu thăm nom cũng , thật sự là bỏ thương tiếc.
Giờ thêm một đứa trẻ sơ sinh, thật quá đáng.
Nghe Kim Tú Châu , Giang Minh Xuyên im lặng.
Dương Diệu sắc mặt ngượng ngùng, giải thích: "Xin , nghĩ nhiều như ."
Lúc nãy thực sự nghĩ tới điều đó, chỉ nghĩ Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu là , chắc sẽ bỏ mặc đứa trẻ, ngờ họ thẳng thừng từ chối.
Phương Mẫn ở nhà bên thấy động tĩnh, mở cửa xem. Thấy Dương Diệu bồng đứa trẻ đầy nước mắt, lòng nỡ, bèn : "Để trông hộ một lúc ."
Dương Diệu , vội vàng cảm kích: "Cảm ơn, cảm ơn cô nhiều!"
Hắn vội vàng đưa đứa bé cho Phương Mẫn, hứa: " sẽ về sớm."
Phương Mẫn gật đầu.
Cô thực thích Dương Diệu lắm, nhưng đứa trẻ thì vô tội. Đặc biệt giờ cô con, càng thể thấy trẻ con chịu khổ.
Dương Diệu .
Kim Tú Châu theo bóng khuất hành lang, tức giận Phương Mẫn, bất đắc dĩ: "Chị đấy, thật là mềm lòng. Chị , một ắt hai, ba, bốn, chỉ tự chuốc lấy phiền phức."
Phương Mẫn cũng đành: "Vậy thì ? Lẽ nào thật sự mặc kệ? Vả , dù mặt, chắc em cũng sẽ mềm lòng thôi. Nhà ít trẻ con, ."
Kim Tú Châu gì. Phương Mẫn sai , cô bụng đến thế.
Lý do cô nhận Dương Anh Hùng là vì thấy đứa bé phẩm hạnh tệ, chóng lớn, thể nuôi dưỡng. Còn đứa bé sơ sinh , còn quá nhỏ, gì, hơn nữa bố nó đều là những tính cách cô ưa, nên cô càng mủi lòng.
Đóng cửa , Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên phòng khách.
Vừa thấy Hạ Nham và Dương Anh Hùng ở cửa phòng. Dương Anh Hùng mặt mày ủ rũ, thấy tiếng bố. Mấy hôm bố cãi với dì Triệu cũng thấy, tưởng hòa , ngờ giờ dì Triệu bỏ em trai , dẫn em gái bỏ . Cậu cảm thấy chuyện nghiêm trọng.
Cậu do dự Kim Tú Châu: "Thím?"
Kim Tú Châu hiểu ý , an ủi: "Không gì . Cháu cứ yên tâm, gì đợi bố cháu về ."
Dương Anh Hùng gật đầu, sắc mặt bình tĩnh trở , dường như quyết định.
Hạ Nham chào Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên kéo Dương Anh Hùng về phòng.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên rửa mặt đ.á.n.h răng xong, cùng về phòng. Kim Tú Châu và Lục Lục giường lớn, Giang Minh Xuyên thấy còn chỗ trống bên cạnh, bèn leo lên, kẹp con gái giữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-188.html.]
Kim Tú Châu giận dỗi liếc một cái, cảm thán: "Anh Hùng là đứa trẻ ngoan. Nhiều chỉ thể cùng hưởng phú quý, thể cùng hoạn nạn. thằng bé , dù bố nó đối xử với nó như , nhà việc, vẫn sẵn sàng gánh vác trách nhiệm thuộc về ."
Đặc biệt là ở đây, ăn mặc, lo gì, mà vẫn trở về nhà cũ.
Kim Tú Châu những giận, trái còn khen ngợi: "Phẩm hạnh như thật hiếm . Thằng bé ắt nên chuyện lớn."
Giang Minh Xuyên xong : "Nó mới bao lớn mà nên chuyện lớn? quả thật, thằng bé khá ngoan. Nó sợ Triệu Vận về, bố nó vứt đứa em cho nhà chứ gì?"
Kim Tú Châu gật đầu. Lần cô với Phương Mẫn chuyện Dương Diệu và Triệu Vận sắp đổ vỡ, chắc bé thấy.
"Nó ngốc . Triệu Vận bỏ đứa con trai nhỏ, chỉ dẫn theo con gái, e là tìm nữa ."
Giang Minh Xuyên con gái đang ngủ say, thở dài. Hai lớn gì, cuối cùng chỉ khổ lũ trẻ.
Quả nhiên, sáng hôm , Dương Diệu gõ cửa nhà bên cạnh. Không thức trắng đêm , cả khuôn mặt hốc hác như già mười tuổi, da vàng bủng, tóc rối bù, ánh mắt mệt mỏi.
Hắn bồng đứa con ăn no về.
Phương Mẫn hỏi nhiều. Nhìn bộ dạng thất thần của , cô thể đoán là tìm thấy hai con Triệu Vận.
Cô cũng gì, đó bồng con sang tìm Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu đang vẽ tranh ở nhà. Cô chợt linh cảm, định vẽ xong mấy hôm nữa đem biếu Uông Linh. Lần khuyên chị bệnh viện khám, .
Khi Phương Mẫn đến, cô buông bút, dậy rửa sạch một cái cốc, mời chị uống thử hoa mới pha.
Trà hoa ngọt dịu. Không ảo giác , Phương Mẫn cảm thấy da dẻ hơn hẳn, khí sắc hồng hào. Nghĩ nghĩ , khác biệt duy nhất so với là thường xuyên uống hoa Kim Tú Châu pha.
Kim Tú Châu bế đứa bé từ tay Phương Mẫn. Lục Lục trong phòng ngủ mở to mắt, tỉnh như sáo, nên cô bế nó ngủ, chỉ nhẹ nhàng nắn bàn tay nhỏ chơi với nó. Tiểu gia hỏa liếc cô một cái ngoảnh mặt bức tranh bàn, giật giật cánh tay như với lấy chơi.
Phương Mẫn uống một ngụm , kể với Kim Tú Châu chuyện Dương Diệu về: "Không thấy hai con Triệu Vận , chắc là tìm thấy ."
Kim Tú Châu gật đầu, trong lòng khỏi ngạc nhiên: "Nếu thể bỏ đứa con nhỏ , đủ thấy cô thật sự hạ quyết tâm ."
Người nào nỡ bỏ con ?
Phương Mẫn nhíu mày: " đứa bé còn nhỏ quá, nuôi ?"
Kim Tú Châu thầm nghĩ, đó chẳng là tìm đến chị ?
Phương Mẫn lo lắng cho đứa trẻ: "Nó còn đang b.ú . Thật tội nghiệp."
cô nỡ trách Triệu Vận. Cô , e là thất vọng đến tột cùng. Đây của riêng ai.
Đến trưa, Dương Diệu bồng con xuống. Lần gõ cửa nhà Kim Tú Châu nữa, mà thẳng đến nhà Phương Mẫn, nhờ cô trông hộ đứa bé một lúc.