Thập Niên 60: Quả Phụ Trỗi Dậy, Tái Giá Đổi Mệnh - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:09:20
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Cảnh Chi ăn cơm kể chuyện trong trường, ăn xong, Chính ủy Chúc với Chúc Anh và Phương Mẫn đều cùng về.
Khi tới cửa còn thể thấy tiếng năm trong nhà chuyện, hình như Bạch Cảnh Chi phát hiện Giang Minh Xuyên thương, giọng lo lắng hỏi .
Chúc Anh nhịn , mới nhà nôn nóng giữ chặt cánh tay em dâu, hỏi nữa, “Cô gái trông thật hoạt bát nhanh nhẹn, cũng kết hôn ?”
Vừa chị hỏi cô bé nhà họ Giang , nhưng dù trẻ con vẫn là trẻ con, con bé hiểu ý của chị, chỉ ngây chị.
Mà Phương Mẫn cũng chẳng hề tinh ý, còn : “Con bé còn học, vẫn là trẻ con thôi.”
Một câu khiến bao lời Chúc Anh định nghẹn trong cổ họng, chị dừng một chút, đắn đo : “Nhìn cũng nhỏ mà.”
Con gái nhà chị mười tám tuổi kết hôn , chị năm đó còn nhỏ hơn, mười sáu tuổi mang theo em trai gả chồng, đứa bé đầu tiên giữ , thật Kỷ Lăng là đứa con thứ hai của chị.
Phương Mẫn vẫn hiểu, chớp chớp mắt : “Vẫn còn nhỏ mà.”
Giờ thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy bản vẫn còn trẻ con, Bạch Cảnh Chi còn nhỏ hơn cô nhiều, vẫn là trẻ con thì là gì?
lời cô ngại dám với chị chồng, con chị chồng khá , chỉ điều thích nhiều.
Chúc Anh với cô cũng tác dụng nên bảo cô mau về phòng nghỉ ngơi.
Người , Chúc Anh đầu mới thấy em trai đang bên cạnh , tức giận vươn tay véo .
Chính ủy Chúc giơ nắm tay đặt bên môi hắng hắng giọng, “Được , chị ý định gì . Vừa thấy con nhà thì mắt sáng như đèn pha, còn sợ phát hiện cho.”
Chúc Anh trừng mắt , mắng là đồ vô lương tâm, “Cậu xem cháu ngoại bao tuổi , nhọc lòng còn cho chị nhọc lòng? Thằng ranh đó sang năm là ba mươi , còn tìm đối tượng thì đợi đến bao giờ? Người bằng tuổi nó con cái đủ nếp đủ tẻ cả , An An , nhỏ tuổi hơn thằng ranh đó mà hai đứa con .”
“Thằng nhóc đó cứng đầu, cố chấp…”
Mắt thấy bà chị nhà lên cơn nhiều, Chính ủy Chúc đau đầu ngắt lời chị, “Được , mấy hôm nữa em qua thăm doanh trưởng Giang hỏi thử.” Còn cái gì mà sang năm sắp ba mươi, bà chị tính theo cách nào.
Nghe thấy câu , đôi mắt Chúc Anh lập tức sáng ngời.
Có điều Chính ủy Chúc mau chóng bổ sung: “Quan hệ giữa hai gia đình đang , nếu thành cũng thể vì thế mà sinh hiềm khích.”
Dù gì quan hệ giữa Phương Mẫn và Kim tố châu cũng thiết, thể vì việc mà quan hệ giữa hai rạn rứt.
Chúc Anh hiểu, “Chuyện gì mà… sinh hiềm khích? Cháu cũng kém cỏi gì, chị thấy còn trai hơn hẳn doanh trưởng Giang kìa.”
Chính ủy Chúc xong gì, cháu trai quả thật cũng coi , nhưng nếu hơn Giang Minh Xuyên thì cửa , mấy tháng ngoài khảo sát còn tình cờ gặp thằng nhóc đó, phơi nắng đen thui như hòn than. Nếu thằng nhóc đó chạy đến chào , cũng chẳng nhận .
chỉ bảo: “Nhà doanh trưởng Giang điều kiện , hai vợ chồng vô cùng yêu thương cô em gái đó.”
Chúc Anh vội vàng : “Chị tiền, mấy năm nay cháu gửi tiền lương, chị tiêu một xu một hào, đều dành dụm để cho nó cưới vợ.”
Chính ủy Chúc cũng giải thích như thế nào với chị, đành bất đắc dĩ : “Vâng, em .”
Nói xong còn vội vàng bổ sung: “Em sách một lát, chị cứ bận việc của chị .”
Chúc Anh thỏa mãn gật đầu, cảm thấy tới đây uổng công, chỉ chăm sóc cho em trai em dâu, khả năng còn kiếm một cô con dâu.
Chị nghĩ đến đây, vội vàng nhắc nhở: “Cậu cũng lưu tâm chút đấy, cháu thể cưới vợ , nhờ cả đấy.”
Chính ủy Chúc: “……” Áp lực cũng quá lớn .
Không hề đau đầu như Chính ủy Chúc, nhà họ Giang bên cạnh nhờ Bạch Cảnh Chi về mà vô cùng náo nhiệt.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà đều vây quanh Bạch Cảnh Chi xem cô lấy từng món quà .
Trước hết là quà của bọn trẻ, quà của Hạ Nham là khăn quàng cổ, quà của Yến Yến là mũ. Kim tố châu nhận một lọ kem dưỡng da, Giang Minh Xuyên nhận d.a.o cạo râu, ngoài mấy thứ , Bạch Cảnh Chi còn mua nhiều đồ ăn vặt.
Kim tố châu bóc lọ kem dưỡng da dùng thử luôn, cô từng về thứ , dường như vô cùng đắt. Tuy rằng cô cảm thấy kem dưỡng dùng nhất, nhưng vẫn vui.
Kim tố châu còn hỏi: “Mua nhiều như , tiền của em còn đủ tiêu ?” Sợ Bạch Cảnh Chi bớt ăn bớt tiêu, tích cóp tiền mua quà cho cả nhà.
Bạch Cảnh Chi tươi hơn, “Đủ mà đủ mà, chị cho em nhiều tiền tiêu vặt như , em tiêu hết . Số tiền là do em dịch sách cho giáo sư, thầy gửi nhuận bút, tiền chị gửi em tiêu vẫn còn thừa một nửa.”
Học kỳ dịch sách cho giáo sư, cô kiếm hai mươi đồng, cô dùng tất cả mua quà cho cả nhà. Cô động tiền tiêu vặt còn thừa, cảm thấy dùng nó mà mua quà cho cả nhà cứ , y như là dùng tiền của chị để tạo ân tình cho .
Đợt trường, dọc đường cô suy nghĩ tới cách mà chị dâu với cô, vốn dĩ trong lòng chuẩn sẵn tư tưởng, nhưng khi tới phòng ngủ mới phát hiện quyết tâm nhưng cô thực hiện . Sau đó cô dứt khoát bỏ việc hỗ trợ khác nhằm mượn sức họ , chỉ sống cuộc sống của .
Điểm duy nhất đổi là giờ cô nhà chỗ dựa, khác bắt nạt cô, cô dám vạch trần thẳng mặt, bất mãn trong lòng .
Mà đó chị gửi quần áo mới tới, gửi thêm chăn bông và những cái khác, lúc đầu trong kí túc còn kháy cô, chắc thấy hàng ngày cô tới nhà ăn đều ăn món ngon, quần áo mặc cũng càng ngày càng , những bắt nạt cô dần dần ít .
Còn hai bạn cùng phòng lén hỏi cô mua quần áo ở , cô là mua ở cửa hàng bách hóa, họ bèn hỏi cô tiền ở mà mua, Bạch Cảnh Chi mới kể chuyện dịp Tết trai chị dâu tới tìm cô, về những bạn cùng phòng cũng gì.
Tuy giờ bọn họ chẳng chơi với cô nhưng cũng nhốt cô ngoài cửa như .
Sau đó cô chủ động tìm thầy giáo, đề nghị chuyện thử dịch sách giúp thầy.
Kim tố châu chuyện , gật đầu khen ngợi, “Thật giỏi giang, thể tự tiền, nhưng chuyện kiếm tiền vội, hiện giờ việc quan trọng nhất của em là học, bình thường để quá mệt mỏi.”
Bạch Cảnh Chi mà trong lòng thấy ấm áp, nếu là , cha nuôi cô thể kiếm tiền, chắc chắn sẽ bảo cô gắng kiếm thật nhiều tiền để trợ giúp chi tiêu trong gia đình, giống chị dâu, phản ứng đầu tiên là khen cô còn dặn cô lo học tập, thể để mệt.
Cho dù nửa học kỳ dịch sách cho thầy mệt, cô cũng : “Không mệt, dịch sách cho giáo sư còn giúp củng cố tri thức, em cũng học nhiều thứ.”
Kim tố châu cũng hiểu lắm, lúc mới yên tâm, “Vậy là .”
Giang Minh Xuyên sử dụng quà ngay như Kim tố châu, cầm d.a.o cạo râu đặt trong tay ngắm nghía thật lâu, em gái trở nên hoạt bát phóng khoáng, trong lòng thấy vô cùng vui mừng và cảm động.
Anh vốn giỏi ăn , chỉ nghĩ học kỳ sẽ gửi cho em gái nhiều tiền tiêu vặt hơn.
Buổi tối, Bạch Cảnh Chi ngủ cùng Phó Yến Yến. Hai cô cháu giường, Bạch Cảnh Chi nhịn ôm chặt cháu gái mềm mại trong lòng, Phó Yến Yến giãy giụa vài cũng thoát , cuối cùng đành bất lực để mặc cho cô út ôm .
Cũng là Bạch Cảnh Chi nghĩ đến chuyện gì vui, còn thành tiếng, đó hào hứng : “Về nhà cảm giác thật .”
Phó Yến Yến tính lườm cô út một cái, nhưng cuối cùng thôi, chỉ hừ một tiếng.
Bạch Cảnh Chi nghĩ đến chuyện của trai, bèn hỏi cháu gái, “Ba cháu thương nặng lắm ?”
Lúc nãy hỏi, gần khỏi , cô thấy chống gậy rửa bát, cảm thấy hẳn là nữa .
Phó Yến Yến bình tĩnh : “Giờ thì đỡ nhiều .”
Bạch Cảnh Chi gật gật đầu, “Dạo mưa nhiều thật, trường cô còn ngập.”
Sáng sớm hôm Bạch Cảnh Chi dậy nấu cơm, hiện giờ cơm sáng vốn đều do Chúc Anh chuẩn , nhưng Bạch Cảnh Chi việc . Ở trường cô thói quen dậy sớm tới thư viện tìm vị trí cho nên chỉ tầm năm giờ sáng là tỉnh giấc, giường một lát mà thấy bên ngoài động tĩnh gì nên cô nhẹ chân nhẹ tay xuống giường. Sau đó cô phòng bếp cầm rổ, chuẩn Cung Tiêu Xã mua thức ăn về nấu cơm sáng.
Cô cho rằng dậy sớm lắm , nào ngờ còn dậy sớm hơn cô.
Bạch Cảnh Chi gặp bác gái tối hôm qua ăn cơm ở nhà trong Cung Tiêu Xã, mới chào hỏi: “Bác cả, bác cũng tới mua đồ ăn ? Bác dậy sớm thật.”
Chúc Anh đầu thấy Bạch Cảnh Chi, ánh mắt phát sáng, chị còn đang nghĩ cô bé thích ăn gì? Không ngờ rằng nhanh như gặp , cảm giác đây là duyên phận, vội : “Thật trùng hợp, dậy sớm ?”
“Mọi ngày ở trường cháu quen dậy sớm , ngủ tiếp .”
Chúc Anh vội gật đầu, “Điểm thật giống con trai nhà bác, Tiểu Lăng nhà bác cũng thế, nào từ doanh trại về nghỉ phép cũng dậy sớm cả.”
Bạch Cảnh Chi cũng nghĩ nhiều, thấy cũng khen hùa một câu, “Bác còn con trai tham gia quân ngũ ạ? Thật quá.”
Ánh mắt Chúc Anh càng sáng, “ ? Tiểu Lăng là con trai lớn của bác, mười tám tuổi nhập ngũ , hiện giờ đang là Đại đội trưởng, bình thường nó đều ở trong quân, mấy khi về nhà. Em gái nó sinh hai đứa con mà nó còn kết hôn .”
Bạch Cảnh Chi tới đây đang cảm thấy quái quái, rõ vì bác gái kỹ càng tỉ mỉ với như , còn tưởng rằng bác gái là quá nhiệt tình, mới phụ họa: “Bác đừng quá lo lắng, con trai bác là tiền đồ, nhất định sẽ cưới một vợ ưu tú.”
Chúc Anh xong càng vui, Bạch Cảnh Chi che miệng lén , “Ấy thể lo lắng ? Đứa con của bác cái gì cũng , chỉ cơ hội tiếp xúc với con gái thôi, lớn như ngoại trừ em gái, thấy nó chuyện với cô gái nào khác.”
Bạch Cảnh Chi cũng , đó chọn lựa rau dưa trong Cung Tiêu Xã, chuẩn mua một ít.
Chúc Anh thấy, vội bảo cô bỏ xuống, tự chọn cho cô rau dưa tươi ngon, tới khi mua thịt cũng , dạy cô chỗ nào là thịt ngon, mua về chế biến thế nào.
Cuối cùng hai cùng về nhà, dọc đường Bạch Cảnh Chi chỉ thấy đối phương khen con trai ưu tú bao nhiêu.
Có điều Bạch Cảnh Chi thấy phản cảm, cô thể cảm nhận rằng bác gái là . Còn việc bác khen con trai suốt, cô cũng thể hiểu , giống như cô , từ khi nhận trai, cô gặp ai cũng khen một lượt trong nhà với .
Có thể thấy bác gái vô cùng thích con trai của bác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-qua-phu-troi-day-tai-gia-doi-menh/chuong-48.html.]
Bạch Cảnh Chi tạm biệt bác gái ở cửa, khi nhà thì phát hiện chị đều dậy.
Giang Minh Xuyên trong phòng khách, dùng một bàn tay thương nâng lên đặt xuống một xô nước để rèn luyện, trong phòng bếp truyền đến tiếng Kim tố châu, “Có Cảnh Chi ngoài ? Hình như lúc sáng sớm em thấy tiếng.”
Giang Minh Xuyên ngẩng đầu lên, “Con bé về .”
Kim tố châu lập tức từ trong phòng , Bạch Cảnh Chi chào chị dâu một tiếng, đó giải thích: “Mọi ngày ở trường em dậy sớm quen , ngủ nên mới tới Cung Tiêu Xã mua chút rau, ở đó còn gặp bác gái nhà hàng xóm.”
Kim tố châu tới, “Chị cả Chúc là , dạo gần đây là chị nấu cơm cho nhà chúng ăn, cũng là chị giúp đến bệnh viện đón trai em về nhà.”
Bạch Cảnh Chi đặt rổ lên bàn, lấy chỗ đồ ăn mua, chị dâu nghiêm túc gật đầu, “ , bác nhiệt tình lắm, chỗ thức ăn bác chọn cho em, bác còn với em nhiều lắm, còn nhắc tới bác con trai tham gia quân ngũ nữa, cảm giác nhà họ ai cũng giỏi giang.”
Có Chính ủy, còn tác giả văn học, còn Đại đội trưởng và Trung đội trưởng, con rể của bác là Trung đội trưởng, con gái kế toán trong thôn.
Bàn tay Kim tố châu đang lật xem rau dưa chợt ngừng , đó ngẩng đầu về phía cô em chồng nhà .
Em chồng xinh , nửa năm gặp, tóc dài đến gần bả vai. Có lẽ cô bé thấy nóng, buổi sáng dậy dùng dây thun buộc , lộ chiếc cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, đôi mắt to sáng, sống mũi cao, cái miệng nhỏ hồng hồng. Cho dù là ở triều Đại Cảnh cũng coi là một mỹ nhân xuất sắc, mà ở đây càng xinh hiếm thấy.
Trước đó khi Kim tố châu chuyện với Chúc Anh, thỉnh thoảng chị nhắc tới con trai, tuy rằng chị chỉ thuận miệng nhắc tới thôi nhưng Kim tố châu vài phần ý khác, hình như là buồn lòng vì cô kết hôn sớm quá, bằng thể mai cô cho con trai lớn của chị . Khiến cho Kim tố châu mà dở dở .
đó cô thấy Chúc Anh nhắc đến nữa, hẳn là lúc chỉ nhất thời cảm khái thôi. Giờ Chúc Anh bắt chuyện với em chồng, thể thấy là trúng em chồng cô .
Kim tố châu nhướng mày, chút tò mò con trai lớn của chị rốt cuộc là xuất sắc tới nhường nào.
đợi Chúc Anh ngả bài với cô, Uông Linh cầm tiền lương của Kim tố châu tới cửa. Đầu tiên hai trò chuyện một lát về chuyện nhà máy, đó Uông Linh đột nhiên kéo Kim tố châu ngoài cửa nhỏ: “Lần chị sang đây còn chuyện khác nữa, Văn Quân em ? Chị với chị ngày hôm qua thấy em chồng em, cảm thấy xinh . Nhà chị còn em trai kết hôn, năm nay hai chín tuổi , hiện giờ đang quản lý Tiệm cơm quốc doanh, giới thiệu cho em chồng em, .”
Kim tố châu kinh ngạc Uông Linh.
Văn Quân thì cô , khi Thích Mẫn chồng cô điều sang đây, nhà đó xa hoa, nhiều chị vợ lính thích qua nhà cô chơi, dường như ngày nào cũng mở tiệc .
Trước mấy chuyện như tổ chức ở nhà Uông Linh, nhưng giờ Uông Linh khác , chị một lòng một nghĩ tới chuyện của nhà máy, ngày nào cũng bận chân chạm đất. Tiền Ngọc Phượng cũng thế, chuyện lê đôi mách nào trong doanh trại chị cũng rành, nhưng giờ bận chuyện nhà ăn, khó khăn lắm về nhà một chuyến thì chỉ ở nhà ngủ nướng hoặc sang tìm Kim tố châu chuyện phiếm, giữa các chị vợ lính chuyện gì cũng Kim tố châu mới .
Tuy rằng Kim tố châu , nhưng gần như hai qua , quan hệ nhạt tới mức cho dù gặp mặt trực tiếp cũng chẳng chào hỏi .
“Hai mươi chín tuổi ? Vậy cũng lớn , em chồng em hẵng nhỏ lắm, hơn nữa vẫn là sinh viên, chị dâu, gì khuất tất đấy?” Kim tố châu hết sức ý.
Uông Linh ngờ rằng Kim tố châu để ý chuyện , chị sửng sốt một chút, “Tuổi tác lớn chút chắc cũng vấn đề gì . Lão Nghiêm nhà chị cũng lớn hơn chị mấy tuổi, chủ yếu là năng lực, tuổi trẻ như quản lý Tiệm cơm quốc doanh , tiền lương một tháng tám chín mươi đồng đấy.”
“Công việc như , bao nhiêu mai cho , hơn nữa trông dáng dấp cũng , khả năng là kén chọn thôi. Từ khi vợ qua đời, vẫn kết hôn, cũng con. Văn Quân cho chị xem ảnh chụp em trai chị , mặt mũi cũng lắm, đeo một cặp kính gọng vàng, là học thức, chị thấy nên mới đồng ý tới nhà với em một tiếng, nếu chị cũng chẳng mất thời gian qua đây.”
“Em , giờ nhiều cô gái gả thành phố, những cô nương xinh mà nguyện ý cưới mấy mù.”
Kim tố châu chị phì .
quan niệm của Kim tố châu vẫn khác Uông Linh, quản lý Tiệm cơm quốc doanh ở đây coi là chức vị tiền đồ, nhưng trong mắt Kim tố châu cũng chỉ là chưởng quầy của tửu lầu mà thôi. Năm đó trong tay cô ít cửa hàng, những đó đều là hạ nhân, thể em rể của cô .
Em chồng cô gì cũng là một nữ tú tài, xinh , gia thế cũng tồi, trai chức tước, chị dâu là họa sĩ, gả cho ai chứ gả cho chưởng quầy của tửu lầu, cân xứng.
Sợ Uông Linh vui cô đành khó xử giải thích: “Cũng là em chê bai gì , mà em chồng em vẫn còn đang học đại học, tới khi con bé nghiệp kết hôn, cũng đó hai ba năm nữa. Khó khăn lắm em với chồng em mới nhận con bé, còn giữ em một hai năm nữa. Bọn em nghĩ kỹ , sẽ giữ con bé ở gần, nhất là tìm một trong chiến hữu của chồng em, hoặc là lính cũ của , hiểu gốc gác nhà , sợ con bé chịu ức h**p.”
Uông Linh cũng chỉ cảm thấy nhà trai điều kiện tồi, cho nên mới bụng qua đây một chuyến nhắc tới việc . Kim tố châu là cô đồng ý, ngoài miệng thì dễ là chê bai gì, mà thực lòng chẳng là ý .
Chị tức giận : “Điều kiện như thế nhiều, nếu chị con gái chị cũng xuôi .”
Lời của chị Kim tố châu ủng hộ, “Kết hôn chỉ cần xem điều kiện . Em trai Văn Quân cần tham gia quân ngũ, nếu bộ đội, tuổi lớn như kết hôn cũng bình thường vì ngày nào cũng ở trong quân. điều kiện mà mãi kết hôn, chị cũng , giới thiệu đối tượng cho nhiều, đó là kén chọn nữa , chỉ sợ tính tình cũng lắm. Giữa vợ chồng với gì nhà nào mâu thuẫn, em chồng em tính tình mềm yếu, em con bé ức h**p.”
Uông Linh xong cũng gì, gật đầu, “Vậy thì thôi, lúc về chị bịa cái lý do từ chối giúp em.”
“Vậy phiền chị dâu .”
“Này gì mà phiền phiền, nếu em thấy ngại, vẽ cho chị thêm hai bức là .”
“Chắc chắn .”
Uông Linh phất tay về, tới khi xuống lầu , chị càng nghĩ càng cảm thấy Kim tố châu như lý.
Chị cũng những điều kiện mà Văn Quân mờ mắt, giống Kim tố châu, mới chị xong thể suy xét nhiều phương diện như , phần bản lĩnh quả bình thường nào cũng .
Về đến nhà, Uông Linh việc với đoàn trưởng Nghiêm , đó hâm mộ bảo: “Cũng cấu tạo não Kim tố châu như thế nào nữa, xoay chuyển quá nhanh, nếu là em chắc chắn là hận thể lập tức đồng ý với luôn.”
Đoàn trưởng Nghiêm lắc đầu, “Em vẫn nên lo chuyện nhà máy của em thôi, đừng nhúng tay chuyện khác, còn ghét cho đấy. Giống như vợ Tiểu Giang , nếu em trai cô thật sự như , cũng đến mức kéo dài tới giờ còn kết hôn, còn chẳng lính, thời gian xem mắt với khác.”
Em gái Giang Minh Xuyên mới về mấy ngày trúng con bé , cũng là mưu tính gì nữa, chỉ bà vợ ngốc nhà , vội vàng chạy cái loại chuyện ruồi bu .
Uông Linh kiên nhẫn : “Em , .” Không ông thuyết giáo tí nào.
Chị xoay thẳng thư phòng, chuẩn kiểm tra sổ sách dạo gần đây của nhà máy.
Đoàn trưởng Nghiêm tức giận hừ một tiếng, đó với con trai đang vùi đầu ăn cơm bên bàn gần đó: “Con con xem, việc cần nhờ ba thì ngon ngọt, giờ việc gì cần nhờ là tỏ cái thái độ .”
Nghiêm Tinh bĩu môi, “Ba tự hiểu chứ, ba cũng xem ba phiền tới mức nào.”
Nói xong cầm lấy điểm tâm bàn chạy biến, chỗ mới cầm về từ nhà cô Kim, thích ăn nhất.
“Thằng ranh cho ông!”
——
Kim tố châu nhà vội việc với Giang Minh Xuyên.
Bạch Cảnh Chi và hai đứa nhỏ cũng ở trong phòng khách, cũng thấy chuyện , mặt cô tức thì đỏ lên.
Giang Minh Xuyên nhíu mày.
Kim tố châu đầu hỏi Bạch Cảnh Chi, “Ý em thế nào? Chị dâu từ chối hộ em , tức giận chứ?”
Bạch Cảnh Chi vội vàng lắc đầu, “Không , em cảm thấy còn nhỏ, nghĩ nhiều như .”
Kim tố châu lòng ừ một tiếng, đó cẩn thận giải thích với cô : “Em mới về mấy ngày, chị tên là Văn Quân, chị dâu cũng quen gì chị cả, đột nhiên tìm tới cửa mai cho em, chúng vẫn nên đề phòng một chút.”
“Nếu đối phương vấn đề gì thì đây cũng xem như một mối hôn nhân , lớn hơn em nhiều tuổi như thế, còn từng kết hôn, em cũng khó gả, lấy loại đàn ông kén chọn ? Điều kiện của em cũng hề kém cỏi hơn khác, giả như em thể tìm nào hơn thì cũng quá kém , chúng chỉ chăm chăm gia cảnh mà càng chú ý hơn tới phẩm hạnh của đối phương và tính tình nhà nữa.”
Bạch Cảnh Chi ngây thơ gật đầu, ngoan ngoãn : “Em theo chị dâu.”
Trong suy nghĩ của cô, chị gì cũng đều cho cô.
Giang Minh Xuyên cũng : “Chị dâu em suy xét chu , em gả cho ai, qua cửa ải của chị .”
Bạch Cảnh Chi một tiếng, hề cảm thấy chị bá đạo, ngược vui vì chị quan tâm tới như .
Bên đang bàn bạc về chuyện của em gái , bên nhà họ Chúc hàng xóm, Phương Mẫn cũng kể chuyện tình cờ lén bàn cơm: “Cảnh Chi đúng là quá xuất chúng, mới trở về tới cửa tính mai.”
Cô xong cũng thấy tự hào, dù gì trong lòng cô Bạch Cảnh Chi cũng coi như một nửa học sinh của .
Nào chồng với chị chồng xong vẻ mặt đều dại , đặc biệt là chị chồng, còn dè dặt hỏi , “Em thấy Kim tố châu là thật giả? Điều kiện như từ chối ?”
Theo quan điểm của chị, một tháng mà kiếm tám chín mươi đồng, đấy là mức thư nhập trời , con trai chị tiền lương một tháng hơn bốn mươi đồng, chị mừng vểnh đuôi lên trời .
Phương Mẫn tâm tư của chị chồng, thẳng đuột : “Chắc chắn là thật đấy, hai vợ chồng Kim tố châu để bụng tới mấy chuyện tiền , Cảnh Chi sống khổ cực , chắc là hai họ giữ em gái bên cạnh.”
Chúc Anh trong lòng tức thì thấy hụt hẫng, con trai chị đóng quân ở phía Bắc, cách nơi xa.
Vì thế cơm nước xong xuôi, hai chị em họ Chúc ầm ĩ ở trong bếp.
Chúc Anh sợ Phương Mẫn ở trong thư phòng thấy, mới hạ tông giọng nhỏ nhất mắng em trai để tâm khiến cho khác giành việc , mà giờ thì , dự tính gì cũng vứt xó cả, cần nữa.
Chính ủy Chúc cúi đầu mặc cho chị gái mắng, mấy hôm nay bận bù cả đầu, quên béng việc . Nghe chị mắng, trong lòng vô cùng oan ức, như xong thì việc thành luôn .
Mắng một hồi, Chúc Anh vẫn từ bỏ ý định, vẫn bắt đề cập chuyện với hai vợ chồng Kim tố châu, nhỡ thành thì .
Chính ủy Chúc đồng ý.
đợi Chính ủy Chúc tìm cơ hội nhắc đến chuyện , cháu gái gọi điện thoại trong nhà xảy chuyện . Lưu Tại Dân chống lũ cứu nạn thương , bọn trẻ cũng ốm, cô thật sự chống đỡ nổi nữa nên mới gọi điện thoại, để về đỡ cô một tay.
Chúc Anh nhận điện thoại, với hai vợ chồng em trai một tiếng vội vàng thu dọn hành lý chuẩn trở về.
Khi chị mới thu dọn một nửa thì cửa nhà gõ vang, Phương Mẫn mở cửa, ngẩng đầu thấy một cao lớn ở đó, hồi lâu cô mới nhận , “Kỷ Lăng, cháu sang đây?”