Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 127: Thay vì nịnh bợ chú ba, chi bằng lấy lòng thím ba

Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:43:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng mấy chốc, trong khu gia quyến đều nhà Sư trưởng Tiêu một cô cháu gái ruột mới đến.

Chu Mai Hoa cũng chạy sang hỏi: "Sư trưởng Tiêu còn đứa cháu gái lớn thế , hứa hôn cho nhà ai ?"

An Họa sợ cái bệnh nghiện mai mối của Chu Mai Hoa tái phát khi thấy độc , liền vội : "Chuyện của con bé Tiêu Chính quyết định ạ, vả nó chỉ lên đây chơi vài ngày thôi, sớm muộn gì cũng về quê."

Chu Mai Hoa "ồ" một tiếng, là hiểu ý ngay, đây là đang ám chỉ cô cháu gái quan hệ với Tiêu Chính hề thiết. Chu Mai Hoa đúng là ý định giới thiệu đối tượng thật, liền dập tắt ý nghĩ đó, đồng thời khi tán gẫu với khác cũng vô tình cố ý tiết lộ tin ngoài, coi như gióng lên một hồi chuông cảnh báo cho những kẻ leo cao cậy nhờ quan hệ.

Tiêu Tiểu Thúy đối với chuyện , trong lòng chỉ đau đáu gả cho một lính để thành phố.

An Họa với Tiêu Chính: "Em cảm giác Tiểu Thúy dễ dàng về như , con bé đến đây hình như là nhắm tới việc bám trụ thành phố đấy."

Tiêu Chính lẽ nào , đáp: "Không đến lượt nó quyết định."

An Họa hỏi: "Nếu nó cứ lì mặt chịu thì ? Anh dù cũng là chú ruột, chẳng lẽ đuổi thẳng ngoài?" Quan trọng là Tiêu Tiểu Thúy hiện tại thấy hành động gì quá đáng, đối xử với ít nhất bên ngoài cũng khách sáo, thỉnh thoảng còn tỏ khá chăm chỉ.

Tiêu Chính bảo: "Chuyện em cần lo, cách."

Anh thì An Họa cũng hỏi thêm nữa.

lúc , bên ngoài truyền đến một trận quát tháo.

"... Đừng mang cái vẻ bề mặt ! Dù cô là cô thật, nhưng xem, một đứa câm mà cũng đòi quản ! thế nào chẳng hiểu hơn cô? Tránh !"

An Họa bước tới: "Có chuyện gì thế?"

Tiêu Phương Phương thấy An Họa thì sốt ruột dùng tay hiệu, nhưng tay nhanh bằng miệng ? Trong khi cô còn đang múa may thì Tiêu Tiểu Thúy tía lia xong .

"Thím ba, cháu lòng cho cặp sinh đôi uống sữa, cô út câm cứ ở đây ngăn cản hết đến khác, cô chính là thấy cháu chăm chỉ, sợ cháu chăm chỉ quá lộ vẻ lười biếng đấy."

An Họa thản nhiên : "Nói thế là , Phương Phương ở đây hơn một năm nay, sự chăm chỉ của cô tất cả chúng đều thấu, cần ai nền cả, mà khác cũng chẳng dễ gì khiến cô trông vẻ lười ."

Tiêu Tiểu Thúy nghẹn họng, lườm Tiêu Phương Phương một cái. Một đứa câm mà cũng khéo dỗ dành thật, thím ba giúp nó!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-127-thay-vi-ninh-bo-chu-ba-chi-bang-lay-long-thim-ba.html.]

An Họa Tiêu Phương Phương, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Cô dứt khoát lấy một tờ giấy, bảo Tiêu Phương Phương đầu đuôi sự việc.

Hóa , Tiêu Tiểu Thúy đúng là thể hiện sự chăm chỉ của , liền pha sữa bột cho hai đứa trẻ uống, chỉ điều thói quen của cô , trực tiếp dùng miệng ngậm núm v.ú giả để thử nhiệt độ. Tiêu Phương Phương thấy liền sửa cho cô . Vốn dĩ chuyện gì to tát, chỉ là vấn đề thói quen sinh hoạt, sửa , ngặt nỗi Tiêu Tiểu Thúy phục Tiêu Phương Phương, lời cô chắc chắn , còn mắng ngược một trận.

An Họa rõ ngọn ngành, cảm thấy đau đầu, với Tiêu Tiểu Thúy: "Tiểu Thúy, một khi cháu ở đây thì tuân thủ quy tắc trong nhà. Thứ nhất, gặp bất cứ chuyện gì cũng lớn tiếng quát tháo, như giải quyết vấn đề mà còn phá hoại khí hòa thuận ấm áp trong nhà. Thứ hai, việc trong nhà đều do Phương Phương quán xuyến, việc sinh hoạt đều do cô quyết định, cô chỉ thói quen của cháu thì cháu cứ theo là , cần nhiều gì."

Trong lòng Tiêu Tiểu Thúy đầy ấm ức, nhưng cũng đây là thím ba, giống như cô út câm, nên chỉ lầm bầm: "Cháu gì thương thiên hại lý , chẳng qua là ngậm cái núm v.ú một tí thôi mà, ở quê cháu, còn nhai nát thức ăn mới mớm cho trẻ con nữa kìa..."

Vẻ mặt An Họa đột ngột trở nên nghiêm nghị: "Dưới quê là quê, ở nhà thì theo quy tắc của . Sau chuyện của hai đứa trẻ cần cháu bận tâm, cháu cứ vui vẻ chơi vài ngày , cũng coi như bõ công lên đây một chuyến."

Tiêu Tiểu Thúy cũng dám trực diện cãi An Họa, chỉ âm thầm chạy tìm Tiêu Chính để mách lẻo.

"Chú ba, vợ chú lấy thật ghê gớm đấy, đúng là thành phố khác, thím bình thường cũng đè đầu cưỡi cổ chú ?"

Tiêu Tiểu Thúy chỉ để khích bác mối quan hệ giữa chú và thím. Cô cảm thấy, thím ba đón cả bố đẻ về ở chung, chú ba chắc chắn là vui – chẳng đàn ông nào tình nguyện nuôi cả nhà vợ, chẳng qua là vì nể mặt nên tiện , thực chất trong lòng định kiến với thím ba lớn lắm.

Nào ngờ Tiêu Chính chẳng chút do dự luôn: " đấy, thím ba cháu đè đầu cưỡi cổ chú đấy, thì nào? Thím ba cháu gì cũng là nhất, chú đây tình nguyện để thím đè đầu cưỡi cổ cả đời!"

Tiêu Tiểu Thúy: "......"

Tiêu Chính hừ lạnh một tiếng: "Để tâm tư cho ngay ngắn , bớt thím ba mặt chú , chú thích !"

Tiêu Tiểu Thúy: "......"

Chú ba của cô rốt cuộc là cái loại "sợ vợ" kiểu gì thế ? Sao giống mấy con ch.ó vàng trong thôn cứ l.i.ế.m chân thím ba để xin ăn thế ? Bố cô , chú hai cô , ở nhà ai nấy đều là bậc gia trưởng một là một hai là hai, buổi tối còn bắt vợ hầu hạ rửa chân cho nữa cơ mà! Đến lượt chú ba cô ... ...

Tuy nhiên, Tiêu Tiểu Thúy cũng đột nhiên nhận một điều. Xem trong cái nhà , thím ba mới là chủ. Thay vì nịnh bợ chú ba, chi bằng lấy lòng thím ba!

, đổi chiến thuật!

 

Loading...