Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 140: “Tôi làm mới gọi là chính sự”

Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:44:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Tiêu Tiểu Thúy và Cao Triết rời , Tiêu Chính ngó nghiêng xung quanh một vòng thấy An Họa , bèn hét lớn một tiếng: "Vợ ơi?"

Khâu Thục Thận thò đầu từ phòng bếp, bảo: "Họa Họa chắc đang ở trong phòng cặp song sinh đấy."

Tiêu Chính định bước qua ngay, Khâu Thục Thận gọi hỏi: "Cháu gái con ? Không ở ăn bữa cơm ?"

Tiêu Chính phẩy tay: "Không ."

Khâu Thục Thận trong lòng hiểu rõ, xem con gái bà đúng, Tiêu Chính và hai trai ở quê hề thiết.

Trong phòng cặp song sinh, An Họa và Đông Đông đều đang ở đó, mỗi cầm một quả bóng nhỏ trêu đùa hai đứa bé.

"Đoàn Đoàn, Viên Viên, đây với nào."

"Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Viên Tử, đây với nào!"

Cặp song sinh lúc thì thu hút, lúc trai lôi kéo, cuối cùng trái một hồi, vẫn là cả hai đều bò về phía . Vừa bò chúng toe toét , nước dãi chảy ròng ròng.

Cặp song sinh lượt nhào lòng , An Họa mỉm ôm lấy chúng, nhấc khăn thấm dãi lên lau cho hai đứa.

Đông Đông thất vọng vô cùng: "Bình thường hai em thích chơi với con lắm mà, bò về phía con?"

Tiêu Chính bước tới, mỉm xoa đầu con trai: "Thích con là một chuyện, nhưng hai em là ăn sữa mà lớn, chắc chắn là hướng về hơn , đây gọi là thiên tính con."

Đông Đông suy nghĩ một lát bảo: "Con cũng là ăn sữa mà lớn, con cũng hướng về , đây cũng gọi là thiên tính con."

Tiêu Chính nhướng mày: "Khá lắm, suy luận đấy."

Đông Đông khen ngược bố: "Bố cũng khá lắm, dùng cả thành ngữ 'suy luận' cơ đấy."

Khóe miệng Tiêu Chính giật giật.

An Họa phì thành tiếng: "Thôi , hai cha con đừng nghèo nàn chữ nghĩa nữa." Cô sai bảo Tiêu Chính: "Nào, bế cặp song sinh ngoài sân dạo một chút ."

Khâu Thục Thận ngày nào cũng dùng xe đẩy đưa hai đứa nhỏ ngoài, nhưng chúng cơ bản đều thích yên trong xe, cứ thích bế chơi cơ. Với cân nặng hiện tại của hai đứa, chỉ Tiêu Chính mới thể một tay bế một đứa mà chẳng tốn chút sức lực nào.

Tiêu Chính gần, bế bổng hai đứa nhỏ lên ngoài.

Cặp song sinh đột ngột rời khỏi lòng , bèn mếu máo sắp , An Họa lập tức theo sát lưng mới chặn tiếng sắp bật của chúng.

Rau trong vườn mọc xanh mướt, hoa hồng tỉ nơi góc tường nở rộ đủ sắc màu, cả sân nhỏ tràn đầy sức sống.

Tiêu Chính mỗi tay một cô con gái, thong thả trong sân, cặp song sinh nhanh chóng cảnh vật tươi mới thu hút sự chú ý, còn đòi nữa.

Đông Đông đột nhiên như phát hiện lục địa mới, reo lên: "Mẹ ơi mau xem, cây nho nở hoa !"

An Họa vội chạy tới xem, quả nhiên giữa những tán lá xanh rì phát hiện một bông hoa nhỏ màu trắng vàng, cô kinh ngạc: "Chẳng lẽ năm nay bắt đầu kết quả ? Nhanh thật đấy!"

Đông Đông suy nghĩ một chút lắc đầu: "Mới nở mấy bông hoa bé xíu, dù kết quả chắc cũng chẳng bao nhiêu, khéo kịp lớn chim mổ mất , đến lượt chúng ăn ."

An Họa mỉm : "Con còn lượng hoa sẽ ảnh hưởng đến lượng quả nữa ? Biết nhiều thật đấy."

Đông Đông mím môi, mắt híp , rõ ràng là hưởng thụ lời khen của : "Là ông ngoại dạy con đấy ạ."

"Vợ kìa," Tiêu Chính bước tới, hất cằm về phía vườn rau, "Có con sẻ đang mổ lá rau kìa, em bế bớt một đứa , để b.ắ.n nó." Anh bảo Đông Đông: "Vào nhà tìm s.ú.n.g cao su đây."

An Họa đón lấy một đứa nhỏ, Đông Đông cũng rón rén nhà, vẻ sợ con chim sẻ kinh động.

An Họa hỏi: "Anh vẫn đang bế một đứa, tiện động tác ? Hay để em bế cả cho?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-140-toi-lam-moi-goi-la-chinh-su.html.]

"Không cần." Tiêu Chính lắc đầu.

Đông Đông chạy , đưa s.ú.n.g cao su và mấy viên sỏi cho bố.

Tiêu Chính tay trái cầm cung, tay đỡ con gái dùng ngón tay kéo dây cung, ngắm bắn.

Chỉ một tiếng "vút", đến khi An Họa và Đông Đông đưa mắt tìm kiếm thì con chim sẻ rơi xuống đất.

Đông Đông phấn khích nhảy dựng lên: "Bố giỏi quá!"

An Họa cũng kinh ngạc: "Không bảo tài b.ắ.n s.ú.n.g của , thế mà b.ắ.n s.ú.n.g cao su chuẩn ??"

Tiêu Chính liếc An Họa, mặt dày bảo: "Tất nhiên là chuẩn , chuẩn thể 'một phát ăn ngay' cặp song sinh ?"

An Họa đưa tay véo bắp tay một cái: "Da mặt dày lên đấy, ban ngày ban mặt mà cũng dám chuyện bậy bạ."

Tiêu Chính hì hì: "Thế em thích ?"

An Họa thật lòng: "Hơi biến thái, cứ kiểu 'mềm nắn rắn buông' kín đáo chút thì hơn."

Tiêu Chính hỏi: "Thế nào là kín đáo?"

Cũng may Đông Đông chạy sang xem con chim sẻ rơi, cặp song sinh còn nhỏ hiểu chuyện "liếc mắt đưa tình" của bố , thế là An Họa giải thích chi tiết thế nào là "trong nóng ngoài lạnh".

"Mẹ ơi, bố ơi, chim sẻ vẫn còn sống ." Đông Đông đằng gọi to.

Hai tới, thấy con chim sẻ đang co giật yếu ớt đất, dù còn sống thì cũng chẳng sống bao lâu nữa.

Đông Đông cảnh tượng sinh mệnh đang vùng vẫy chạm đến lòng trắc ẩn, bé thương xót: "Mẹ ơi, chúng cứu nó ."

Tiêu Chính đồng ý: "Chim sẻ là một trong 'tứ hại', phá hoại mùa màng, c.h.ế.t thì thôi."

" nó đáng thương thật mà... Nó nhỏ thế , còn lớn, chắc là kịp phá hoại mùa màng ..." Đông Đông hối hận, hối hận vì lúc nãy nên giúp bố lấy s.ú.n.g cao su, bé là đồng phạm.

An Họa vỗ vai con trai, mỉm : "Vậy con cứ cố gắng cứu nó xem ."

Trẻ con đồng cảm và xót thương kẻ yếu là điều , nên đả kích.

Tuy nhiên, con chim sẻ cuối cùng cũng cứu sống , đầy nửa tiếng c.h.ế.t. Đông Đông đào một cái hố chôn nó, bé buồn lắm. Phải đến khi Khâu Thục Thận bảo để ông ngoại thêm cho một bộ đề toán cộng trừ, tâm trạng bé mới khá hơn một chút.

Ăn tối xong, Tiêu Tiểu Thúy . Trước khi kết hôn với Cao Triết, chắc cô sẽ ở đây. Tiêu Tiểu Thúy cũng là chăm chỉ, An Họa còn cảm thấy phản cảm như đầu cô tới nữa.

Đợi việc thu xếp xong xuôi, lên giường, An Họa mới bàn luận với Tiêu Chính về chuyện của Tiêu Tiểu Thúy và Cao Triết.

"Anh thấy cái Cao Triết tâm tư đơn giản ?"

Tiêu Chính chẳng mảy may để tâm: "Chẳng liên quan gì đến chúng cả, dù thì cũng là một đánh, một chịu thôi."

"Nói đúng," An Họa phân tích, "Nếu thực sự ý đồ riêng, mục tiêu nhắm tới chắc chắn là . Ngộ nhỡ mượn danh nghĩa của để lén lút mấy chuyện bôi tro trát trấu mặt thì ?"

Tiêu Chính ôm lấy An Họa: "Bình thường em thông minh lắm mà, lúc ngốc nghếch thế? Cao Triết là cái thá gì chứ? Anh mượn danh nghĩa của là mượn ? Coi khác đều là kẻ ngốc chắc? Hơn nữa, nếu lãnh đạo mà dễ bôi như thế thì chẳng mấy ai vững cái ghế ."

Nói đoạn, tay Tiêu Chính bắt đầu yên phận.

An Họa đẩy : "Đang chính sự với đấy!"

Tiêu Chính dứt khoát lật đè xuống: "Đêm hôm khuya khoắt, việc mới gọi là chính sự đây ..."

 

Loading...