Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 160: Vương Thải Yến
Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:44:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Kim Thủy ở quê gửi thư hồi âm, Tiêu Chính xem xong thì nổi trận lôi đình.
An Họa kinh ngạc hỏi : "Sao thế ? Chuyện tìm thuận lợi ?"
Tiêu Chính bưng ca uống mấy ngụm lớn mới đè xuống cơn giận trong lòng, bảo: "Vợ của Dương Đại Dũng để đứa con gái lớn nhà cô lên đây việc cho chúng ."
An Họa nhất thời phản ứng kịp Dương Đại Dũng là ai.
Tiêu Chính nhắc: "Lần em cùng về quê gặp đấy, Dương Đại Dũng mất , trong nhà chỉ còn vợ là Lưu Nguyệt Nga và ba đứa con, tháng nào cũng gửi tiền về đấy."
À, là gia đình đồng đội mà giúp đỡ.
An Họa nhíu mày nhớ : "Con cái nhà hình như đều còn nhỏ lắm mà... Con gái lớn bao nhiêu tuổi ?"
"Tuổi tròn mới mười ba."
"Vẫn còn là một đứa trẻ mà!"
"Chứ còn gì nữa!" Tiêu Chính chỉ nội dung trong thư cho An Họa xem, "Em xem trong thư cái gì , bảo là để báo đáp ơn hỗ trợ của nên để con Anh T.ử đến đây việc trông trẻ, cần gì cả, chỉ cần cho miếng cơm ăn là ... Cái gì trời, hồi đó năm bảy lượt dặn dò để bọn trẻ học hành đàng hoàng, Lưu Nguyệt Nga hứa chắc chắn , thế mà đầu quên sạch sành sanh. Một đứa trẻ mới mười ba tuổi mà cô cũng nỡ đem giúp việc cho nhà khác!"
Tiêu Chính giận dữ: " cần cô báo đáp chắc? giúp đỡ bọn trẻ là để báo đáp Dương Đại Dũng, cô chỉ cần nuôi dạy bọn trẻ nên , thẹn với linh hồn của Đại Dũng suối vàng là cảm ơn lắm !"
An Họa từng thấy Tiêu Chính giận đến thế, cô vỗ vỗ n.g.ự.c cho , dịu dàng khuyên: "Được , nhận đứa nhỏ là mà. Anh một lá thư về nghiêm lệnh cho chị để con nghỉ học, chị nhất định sẽ thôi."
Bây giờ thi đại học bãi bỏ, trường học cũng dạy dỗ nghiêm chỉnh, nhiều cảm thấy việc học cũng chẳng quan trọng nữa.
Tiêu Chính vợ khuyên bảo bằng giọng điệu nhẹ nhàng nên cũng sớm tiêu tan lửa giận, cầm bút thư ngay.
Vương Kim Thủy vốn dĩ chọn , nhưng khi Lưu Nguyệt Nga tin Tiêu Chính tìm việc, liền dắt con gái đến tìm Vương Kim Thủy những lời báo đáp . Vương Kim Thủy thấy con gái Lưu Nguyệt Nga còn quá nhỏ, nhưng ngại quan hệ giữa Tiêu Chính và Dương Đại Dũng nên tiện từ chối thẳng thừng, đành thư hỏi ý kiến Tiêu Chính .
Nay thái độ rõ ràng từ phía Tiêu Chính, ông mới yên tâm gửi mà vốn dĩ chọn .
Ông cũng chút tư tâm, chọn là một cô cháu gái trong họ tên là Vương Thải Yến, mười bảy tuổi. cũng chọn bừa. Ông vợ Tiêu Chính là học, nên chọn là kẻ mù chữ; vả lên thành phố là để việc nên cũng thể chọn hạng xinh kiêu kỳ.
Vương Thải Yến thì khéo, từng học hết lớp một tiểu học, mặt chữ, tuy dáng gầy khô gầy khét nhưng sức, chỉ bao thầu việc nhà mà còn thể xuống đồng kiếm điểm công nữa! Quan trọng nhất là tính tình Thải Yến lầm lì, bình thường chỉ cắm đầu việc, bao giờ gây chuyện thị phi.
Vương Kim Thủy giúp mua vé xe đến nhà Vương Thải Yến. Cô đang băm thức ăn cho gà, thấy Vương Kim Thủy đến liền vội dừng tay dậy, vẻ mặt căng thẳng. Cô đang chờ Vương Kim Thủy tuyên bố xem lên thành phố .
Vương Kim Thủy nhét vé xe và địa chỉ tay cô, : "Vé xe ngày mai đấy, cháu đến trụ sở đội sớm một chút, xe ngựa đưa bến. Đến thành phố lân cận, cháu tự ga mua vé tàu hỏa Vân Huyện."
Vương Thải Yến siết chặt vé xe và địa chỉ, ánh mắt chân thành : "Chú, ơn đức của chú, cháu sẽ báo đáp ạ."
Vương Kim Thủy dở dở : "Ơn đức gì chứ? Không đến mức đó! cháu nhớ nhé, con gái gái dặm trường xa chú ý an , đừng chuyện với lạ, đừng ăn đồ của lạ, tự mang theo đủ lương khô ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-160-vuong-thai-yen.html.]
Vương Thải Yến gật đầu thật mạnh: "Cháu chú."
Vương Kim Thủy dặn thêm: "Đến nhà Sư trưởng Tiêu nhiều ít, luôn nhớ rõ bổn phận của . Tất nhiên cháu cũng đừng sợ, vợ chồng Sư trưởng đều là , chỉ cần cháu việc chăm chỉ, họ sẽ bạc đãi cháu ."
Vương Thải Yến: "Cháu hiểu ạ!"
Vương Kim Thủy hỏi: "Bố và các em cháu đều nhà chứ?"
Vương Thải Yến: "Trong nhà chỉ một cháu thôi."
Vương Kim Thủy lúc mới yên tâm khẽ: "Bên Sư trưởng Tiêu mỗi tháng cho cháu mười hai đồng tiền tiêu vặt, nhưng chú với bố cháu là tám đồng thôi, đến lúc gửi tiền về nhà cháu đừng thật thà quá nhé."
Vương Thải Yến ngẩn : "Mười hai đồng ạ?"
Vương Kim Thủy giải thích: "Mười hai đồng là ít , công nhân mới ở thành phố một tháng cũng chỉ nhận mười tám đồng thôi."
Vương Thải Yến vội lắc đầu: "Cháu chê ít, cháu chỉ ngờ là còn tiền mang về ạ."
Vương Kim Thủy dặn dò kỹ lưỡng: "Nói đến đây, chú nhắc cháu vài câu. Cháu đến nhà Sư trưởng Tiêu là để việc, nhưng với ngoài thì thế. Nếu ai hỏi cháu là ai, cháu cứ bảo là họ hàng xa của Sư trưởng Tiêu, cũng đừng chuyện họ đưa tiền cho cháu, rõ ?"
"Cháu rõ ạ!" Vương Thải Yến bình thường thích chuyện nghĩa là cô hiểu chuyện, "Cháu sẽ gọi Sư trưởng Tiêu là chú, gọi vợ chú là thím."
Vương Kim Thủy hài lòng gật đầu mới yên tâm rời .
Ngay khi bóng lưng Vương Kim Thủy dần biến mất, một cô gái trạc tuổi Vương Thải Yến từ chân tường ló đầu . Cô hậm hực nhổ toẹt một bãi về hướng Vương Kim Thủy , cái lão già mắt tròng! Lại chọn Vương Thải Yến mà chọn cô !
Người chính là em gái của Vương Thải Yến, nhưng ruột thịt mà là con riêng của kế mang theo, đổi tên thành Vương Thải Phượng. Từ khi kế và bố Vương Thải Yến sinh thêm một đứa con trai, cộng thêm Vương Thải Phượng, bốn họ mới là một gia đình ấm êm, còn Vương Thải Yến trông cứ như ngoài .
Cho nên, Vương Thải Yến lên thành phố vì hướng tới sự phồn hoa, mà là chạy trốn khỏi ngôi nhà chẳng giống nhà . Bố ruột của cô thà với đứa con ruột thịt là Vương Thải Phượng còn hơn là với cô.
"Hừ, sắp lên thành phố , ghê gớm nhỉ." Vương Thải Phượng khoanh tay ngực, giọng mỉa mai.
Vương Thải Yến tiếp tục băm thức ăn cho gà, thốt một lời.
Vương Thải Phượng đá một cái chiếc ghế bên cạnh, nghiến răng: "Đừng tưởng gì ho, chú Kim Thủy chọn là vì xinh quá thôi! Cô là cái đồ xí nên mới cơ hội đấy."
Vương Thải Phượng đúng là nhan sắc, da trắng mặt trái xoan, vóc dáng cũng thon thả, coi như là một mỹ nhân. Cậy ngoại hình, cô luôn tự cao tự đại, lập chí lấy chồng thành phố. Khi Vương Kim Thủy gửi đến nhà Sư trưởng Tiêu việc, tâm trí cô liền rục rịch ngay.
Danh tiếng Sư trưởng Tiêu ai mà ? Đó là quan lớn ở thành phố! Đến nhà Sư trưởng Tiêu coi như một bước lên mây, giống như cô câm nhà họ Tiêu, cái con tiện nhân Tiêu Tiểu Thúy , chẳng đều đến nhà Sư trưởng Tiêu gả cho cán bộ đó !
Vương Thải Phượng bắt bố với Vương Kim Thủy, ai ngờ chẳng tác dụng gì, cuối cùng lão già chọn Vương Thải Yến! Nghĩ đến đây, Vương Thải Phượng vô cùng bất phục, mắt cô chằm chằm tấm vé xe trong tay chị . Lúc nãy ở ngoài cô hết lời Vương Kim Thủy dặn, lên thành phố mỗi tháng còn mười hai đồng nữa! Đáng lẽ vị trí đó là của cô !
Lát , nghĩ đến điều gì, vẻ cam lòng mặt Vương Thải Phượng dần biến mất, đó là một nụ đầy ẩn ý.
Sáng sớm hôm , Vương Thải Yến định cửa thì cảm thấy bụng đau quặn từng cơn, kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng chạy thẳng nhà vệ sinh.