Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 162: An Trạch có tình hình mới?
Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:44:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dịp Tết Nguyên Đán, An Trạch thư sẽ về Vân Huyện ăn Tết, nhưng đến phút chót vì vấn đề công việc mà thể về . Đơn vị của An Trạch tuy tính bảo mật cao nhưng cũng đến mức thăm , thế nên An Bá Quỳ quyết định dẫn theo An Điềm Điềm tìm .
Theo lời An Bá Quỳ thì: "Cả năm trời đứa trẻ thể gặp mặt cha , huống hồ con bé còn bên cạnh."
An Họa cũng tán thành, đồng thời bảo Khâu Thục Thận cũng cùng. Khâu Thục Thận gặp con trai, nhưng yên tâm để cặp song sinh ở nhà nên cứ do dự mãi. Phải nhờ An Họa hết lời khuyên nhủ, bà mới quyết định cùng với An Bá Quỳ. Ba khởi hành ngày hai mươi bảy tháng Chạp.
Lúc ăn bữa cơm tất niên, An Họa gọi cả Tiêu Phương Phương và Cảnh Gia Bưu sang, tụ họp đông đủ cho thêm phần náo nhiệt. Khi đến, Tiêu Phương Phương bế đứa nhỏ bọc kín mít, còn Cảnh Gia Bưu thì xách theo nhiều đồ Tết.
Vương Thải Yến vốn Tiêu Phương Phương, nhưng thoáng thấy, cô suýt nữa dám nhận vì Tiêu Phương Phương đổi quá nhiều. Trước đây ở quê, Tiêu Phương Phương cũng giống như đa các cô gái trong đội sản xuất, thắt b.í.m tóc to, mặc quần áo đầy mảnh vá, thể là nhưng so với con gái thành phố thì đúng là phần quê mùa. Còn Tiêu Phương Phương hiện tại, mặc một chiếc áo khoác quân đội mới tinh, tóc búi gọn gàng, lộ gương mặt trắng trẻo thanh tú, trông còn giống thành phố hơn cả thành phố!
Tiêu Phương Phương là chủ động chào Vương Thải Yến . Vương Thải Yến ngẩn ngơ đáp , giấu sự kinh ngạc trong lòng.
Bên phía Tiêu Tiểu Thúy, Cao Triết thấy Tiêu Phương Phương và Cảnh Gia Bưu sang nhà Sư trưởng Tiêu, khi về nhà liền chút vui với vợ: "Cô em cũng sang nhà chú ba ăn Tết, chúng ?"
Tiêu Tiểu Thúy thầm nghĩ, cô cũng lắm chứ, nhưng chú thím thèm gọi ! Cô mà mặt dày chủ động dẫn xác đến chẳng là thêm phiền ! miệng Tiêu Tiểu Thúy thế, cô bảo: "Chú em cũng gọi em sang đó ăn cơm tất niên , nhưng em từ chối đấy."
Cao Triết lập tức vui, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Tại ? Đây là cơ hội để chúng cận với chú ba mà! Không em luôn chú ba thích , ở gần chú hơn thì mới tìm cơ hội khiến chú thích chứ!"
Trong lòng Cao Triết uất ức lắm. Cứ ngỡ lấy cháu gái ruột của Sư trưởng thì tiền đồ đến chuyện thăng tiến như tên lửa, nhưng cũng khởi sắc đôi chút, ai dè công việc vẫn dậm chân tại chỗ như , ngay cả đơn xin xuống cơ sở của cũng bác bỏ. Cao Triết tiến bộ, nhưng khổ nỗi cách nào tiếp cận chú ba.
Tiêu Tiểu Thúy đang nghĩ gì, đảo mắt một vòng : "Đây là cái Tết đầu tiên khi chúng kết hôn mà, đương nhiên em đón năm mới riêng với . Tâm ý của em... hiểu ?"
Cao Triết thấy Tiêu Tiểu Thúy vẻ thẹn thùng, lòng nhất thời nở hoa. Đều tại Thúy Nhi nhà yêu quá cơ! Cao Triết nhưng cố vẻ nghiêm túc, hếch cằm : "Thật là hết cách với em... Được , chúng tự đón Tết với ."
Tiêu Tiểu Thúy thầm, cô chính là thích cái vẻ ngốc nghếch não của Cao Triết! Thế là hai vui vẻ chuẩn bữa cơm đêm giao thừa.
________________________________________
An Bá Quỳ và Khâu Thục Thận trở về mùng sáu tháng Giêng. An Họa hỏi: "Khó khăn lắm mới một chuyến, bố ở thêm vài ngày?"
An Bá Quỳ xua tay: "Nhà máy của họ dịp Tết đang bận rộn sản xuất, nó suốt ngày xuống xưởng chỉ đạo, chúng ở đó cũng vướng chân vướng tay, thôi thì về cho ."
An Điềm Điềm bĩu môi vui. An Họa thụp xuống, xoa xoa đôi má của cô bé: "Có là luyến tiếc bố ? Không , chờ khi nào rảnh cô sẽ bảo ông nội đưa con , nhất thiết đợi đến Tết ."
An Điềm Điềm nước mắt lã chã rơi xuống, ôm chầm lấy cổ cô: "Cô ơi, bố thương con nữa , con đến mà bố chẳng thèm bế con gì cả." Giọng cô bé đầy vẻ tủi .
An Họa vội ôm lấy cô bé, vỗ về dỗ dành: "Không bố thương Điềm Điềm , là vì Điềm Điềm lớn , thành một cô thiếu nữ nên bố thể bế con như lúc nhỏ nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-162-an-trach-co-tinh-hinh-moi.html.]
An Điềm Điềm nức nở phản đối: "Con lớn cơ chứ, con vẫn là trẻ con mà!"
Khâu Thục Thận phụ họa: "Được , Điềm Điềm vẫn là trẻ con, bố thật khi bế Điềm Điềm, gặp bà nội nhất định sẽ bắt bố bế con thật lâu."
An Điềm Điềm lúc mới ngước đôi mắt đẫm lệ hỏi bà: "Thật bà?"
Khâu Thục Thận: "Đương nhiên là thật ."
An Điềm Điềm sụt sịt mũi, đưa ngón tay út : "Ngoắc tay bà, một trăm năm đổi nhé."
Khâu Thục Thận dở dở ngoắc tay với cháu gái. An Bá Quỳ chạy xem cặp song sinh, Khâu Thục Thận kéo An Họa trong phòng, đóng cửa .
"Mẹ, chuyện gì thế?" An Họa nhận thấy điều .
"Mẹ phát hiện bên phía trai con hình như tình hình mới." Giọng Khâu Thục Thận cũng mấy chắc chắn. "Anh con tính tình thế nào rõ nhất, tuy thích sạch sẽ nhưng cũng giống đa đàn ông khác, việc nhà cửa thường đại khái. Thế nhưng mới thấy, phòng ốc của nó thu dọn vô cùng ngăn nắp, bậu cửa sổ một hạt bụi, cổ áo sơ mi phẳng phiu là ủi qua. Quan trọng nhất là trong phòng nó một cái bếp than, còn cả xoong nồi, bộ dạng như là tự nấu cơm đơn giản... Nó thì nấu cơm gì chứ!"
An Họa hiểu ý: "Ý là phụ nữ giúp việc?"
Khâu Thục Thận thở dài: "Mẹ đoán thôi, cũng chẳng chuẩn nên đến bố con cũng dám . Kể với con là con giúp phân tích xem ."
An Họa cảm thấy suy đoán của lý, nhưng hiểu bà lộ vẻ lo âu như . An Trạch đang tuổi sung sức, thể nào sống độc mãi , tái hôn là chuyện sớm muộn thôi.
"Mẹ , chuyện cần quản , dù thật thì cũng chẳng mà, là lẽ thường tình thôi, chúng cứ thuận theo tự nhiên là ."
Khâu Thục Thận nắm lấy tay An Họa, chân mày nhíu chặt : "Sao thể quản? Lúc nó lấy vợ đầu chúng quản, kết cục con cũng thấy đấy thôi. Nếu thứ hai mắc lừa nữa, chẳng lẽ ly hôn nữa ?"
Nói trắng là vụ Ngô Hiểu Lâm, Khâu Thục Thận còn tin tưởng mắt phụ nữ của An Trạch nữa.
An Họa: "Nói thì , nhưng dù quản e là cũng khó, cũng hơn ba mươi tuổi , chủ kiến của riêng ."
Khâu Thục Thận: "Hầy..."
An Họa vội an ủi: "Nếu thực sự một như tồn tại, sớm muộn gì cũng đưa về mắt thôi, lúc đó bố hãy kiểm tra kỹ càng."
Khâu Thục Thận bất lực gật đầu. Bà hy vọng An Trạch tái hôn để thể đón Điềm Điềm về bên cạnh, nhưng sợ đàn bà lừa gạt nữa. là lo bạc cả đầu!