Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 178: Cha cô ta căn bản không dám đến gây chuyện
Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:45:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau vài câu đùa giỡn, An Họa về phía Tiểu Chu.
Tiểu Chu tay vẫn đang việc, nhưng thần thái vẻ tâm sự nặng nề. An Họa thêm gì nữa, Tiểu Chu ngốc, lẽ đây là đầu tiếp xúc với phái nữ, thêm những lời hoa mỹ của mai mối nên mới nhận đối phương rõ ràng chỉ "đào mỏ" một ván, xác suất cao là cũng chẳng đến với .
Nghĩ đến đây, An Họa hỏi: "Cô gái là ai giới thiệu cho thế?"
Tiểu Chu đáp: "Dạ là một bạn chiến đấu giới thiệu ạ."
"Đứa nào?" Tiêu Chính mắng: "Đồ ch.ó con, dám hố cả em cùng đơn vị!"
Tiểu Chu lắc đầu, tên. Cậu mách lẻo mặt lãnh đạo, chỉ thầm hạ quyết tâm tránh xa đó là .
Giường tre nhanh chóng xong, lúc mới xong còn khá cứng, lẽ vẫn còn những dăm tre mài nhẵn, An Họa bảo Tiêu Chính cứ dùng một thời gian, đợi nó nhẵn nhụi hơn mới cho bọn trẻ dùng.
Tiêu Chính An Họa với vẻ tổn thương: "Vợ ơi, trong lòng em chút địa vị nào ?"
An Họa: "... Chẳng vì trẻ con da thịt non nớt , da thịt thô ráp thì sợ gì."
Thấy Tiêu Chính vẫn buồn bực, An Họa dỗ dành: "Hay là, để em dùng?"
Tiêu Chính lập tức lắc đầu: "Thôi bỏ , em đồng da sắt mà dùng, vạn nhất dằm đ.â.m thì xót c.h.ế.t mất."
An Họa mỉm hôn một cái lên mặt . Tiêu Chính liền chìa nốt bên mặt . An Họa "chụt" thêm một cái thật kêu. Tiêu Chính hì hì đắc ý.
" , em chuyện đối tượng của Tiểu Chu đó thế nào ?"
An Họa : "Nhanh thế diễn biến mới ?"
Tiêu Chính gật đầu: "Ngày hôm hỏi cô gái đó xem thực sự yêu đương với , cô quả nhiên qua thời gian tìm hiểu thấy tính cách hai hợp, tiến tới."
An Họa hỏi: "Rồi nữa?"
Tiêu Chính kể: "Thế là đòi chiếc đồng hồ, ai ngờ cô đột ngột mắng nhiếc , bảo keo kiệt, là đàn ông. Tiểu Chu tức quá, bảo nếu cô trả đồng hồ thì sẽ đến đơn vị cô gặp lãnh đạo để chuyện."
An Họa: "Cuối cùng đồng hồ lấy ?"
Tiêu Chính gật đầu, lộ vẻ tán đồng: "Mặc dù thấy ngay từ đầu nên tặng đồng hồ, nhưng tặng mà còn đòi thì cũng vẻ hèn."
An Họa: "Anh chẳng cũng là khá tiết kiệm , lúc hào phóng thế?"
Tiêu Chính lý lẽ: "Cậu là đại nam nhi mà, tiêu tiền cho phụ nữ thì đòi ? Cho dù cô gái đó chân thành, nhưng ban đầu cũng ép mua đúng ? Đây gọi là kẻ đ.á.n.h chịu."
An Họa gật đầu: "Phải , Tiêu sư trưởng đúng lắm, Tiêu sư trưởng là nam t.ử hán đại trượng phu, cho em hỏi, hồi Tiêu sư trưởng xem mắt thì tiêu bao nhiêu tiền cho các cô gái khác?"
"Cũng bao nhiêu, chỉ ăn tiệm, lúc dạo công viên thì mua ít đồ ăn vặt..." Nói đoạn, Tiêu Chính sờ sờ mũi, gượng hai tiếng: "Anh ngoài xem lũ trẻ đang gì đây..."
"Quay ."
Hai chữ mềm mỏng nhưng khiến Tiêu Chính dám bước thêm bước nào. Anh đành : "Hì hì, đó đều là chuyện quá khứ , hồi đó em , vả cũng xem mắt mấy , giờ chẳng nhớ nổi mặt mũi họ nữa..."
An Họa cạn lời: "Em hỏi còn nhớ mặt họ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-178-cha-co-ta-can-ban-khong-dam-den-gay-chuyen.html.]
Tiêu Chính thận trọng liếc An Họa: "Em giận chứ?"
An Họa dở dở : "Anh tưởng em đang ăn giấm chua ?" Cô đưa ngón tay xoa xoa lên mặt : "Em định là mặt em hôn để một vết đỏ... xong , giờ rõ nữa ."
Trái tim đang treo lơ lửng của Tiêu Chính lúc mới rơi xuống, nhưng đó thấy hụt hẫng, cô giận, vì quan tâm đến ?
An Họa cái tâm tư lắt léo của đàn ông , cô tự mở cửa ngoài . Vừa lúc gặp Vương Thải Yến tới gọi họ: "Chú, thím, ăn cơm thôi ạ."
An Họa kỹ mặt Vương Thải Yến: "Cháu ?"
Vương Thải Yến vội vàng quẹt mặt, lắc đầu: "Dạ ..."
An Họa: "Gặp chuyện gì khó khăn ? Hay ai cháu uất ức? Cháu cứ , xem thím giúp gì ."
Vương Thải Yến cảm động, tự chủ mà nỗi lòng: "Cũng gì khác ạ, chỉ là cha cháu gửi thư tới, mắng cháu một trận thậm tệ. Ông một tháng cháu trả mười hai tệ, bắt cháu mỗi tháng gửi hết tiền về cho ông ."
Bác Vương Kim Thủy bụng giúp cô giấu vài tệ, nhưng Vương Thải Phượng lén cuộc trò chuyện của cô và bác Kim Thủy. Cô Vương Thải Phượng sớm muộn gì cũng cho cha, chỉ ngờ đợi đến tận bây giờ mới .
An Họa bế cặp song sinh lên chiếc ghế trẻ em tự chế, với Vương Thải Yến: "Vậy ý trong lòng cháu là gì? Cháu tự nguyện đưa tiền cho cha, tự giữ lấy?"
Vương Thải Yến khựng một chút, quyết định suy nghĩ thật lòng: "Thực cháu gửi một xu nào cả, vì cháu , ông là giữ hộ cháu nhưng thực tế sẽ tiêu hết cho gia đình kế, cháu sẽ chẳng bao giờ thấy một xu nào nữa."
Khâu Thục Thận tiếp lời: "Đang chuyện cháu gửi tiền về nhà ? Ta bảo từ sớm , đứa trẻ thật thà quá, một tháng mười hai tệ mà gửi về một nửa, con gái trẻ tuổi tính toán cho bản một chút."
An Họa giải thích: "Mẹ ơi, việc cháu gửi sáu tệ là khi giấu bớt bốn tệ thu nhập đấy, cha cháu định chỉ để cho cháu hai tệ tiêu vặt thôi, mà giờ ông còn để cho cháu một xu nào nữa."
Khâu Thục Thận hít một lạnh, thốt : "Đấy cha ruột thế?"
Vương Thải Yến cúi đầu. Khâu Thục Thận ngượng nghịu: "Ta ý gì khác, chỉ là ngờ..."
An Bá Quỳ và Khâu Thục Thận đều là những bậc cha yêu thương con cái, hận thể dành thứ nhất cho con, nên đối với hành vi ép uổng con gái của cha Vương Thải Yến, họ thể hiểu nổi.
An Họa định chỗ cho cặp song sinh xuống bàn ăn: "Thải Yến, thím khuyên cháu nên theo tiếng gọi của lòng . Cha cháu ơn nuôi dưỡng, cháu phụng dưỡng lúc ông già là lẽ đương nhiên, nhưng giờ ông đang độ sung sức, cần cháu nuôi. Đợi ông già yếu điểm công nữa, cháu tận hiếu cũng muộn."
Vương Thải Yến lớn lên trong môi trường nông thôn như , dù trong lòng thấy cha bất công, thấy cha sai, cũng khó để bứt phá khỏi quan niệm hiếu đạo truyền thống mà phản kháng. Vì cô chỉ chọn cách bỏ trốn, nhưng khi cha bắt gửi tiền về, cô vẫn ngoan ngoãn theo.
Giờ đây một lời của An Họa khiến cô bừng tỉnh, gửi tiền nghĩa là hiếu thảo, đợi cha già mới đưa tiền cũng . Những cô gái lấy chồng trong đội, mấy ai đưa tiền cho nhà đẻ ? Lễ tết mua gói đường mang về giơ ngón tay cái khen ngợi .
Tiêu Chính ý kiến khác: "Chú thấy chuyện từng bước một. Trước đây mỗi tháng cháu gửi sáu tệ, giờ đột nhiên ông cháu thực mười hai tệ, chắc chắn đang tức giận lắm, nếu đột nhiên đưa đồng nào, chú sợ cha cháu sẽ cuống lên."
An Họa gật đầu: "Cũng lý, vạn nhất ông tìm đến đây thì cũng phiền phức cho cháu. Cháu thể giảm dần tiền gửi, đợi đến khi kết hôn thì gửi nữa, cha cháu cũng lý do gì để cháu."
Nhắc đến kết hôn, Vương Thải Yến đỏ mặt, cô mới mười bảy, còn xa mới đến lúc đó. Còn về phía cha cô... cô cũng định giảm dần nữa, mà định cắt luôn, cho một xu nào hết!
Cha cô là hạng "hổ báo trong nhà", ở đội sản xuất thì còn dám lớn tiếng, chứ khỏi đội là khúm núm, chẳng dám ngẩng mặt ai, càng dám xa đến tận Vân Huyện . Cộng thêm chuyện Vương Thải Phượng từng bắt cóc, bác Kim Thủy giờ cha và kế quản lý Vương Thải Phượng chặt, cho khỏi cửa, bản Vương Thải Phượng cũng sợ hãi hồn.
Cho nên căn bản cần lo cha cô tìm đến Vân Huyện gây chuyện, ông gan đó.