Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 231: Tiêm vắc-xin

Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:47:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con ch.ó hoang đá ngã lăn đất, hừ hừ mấy tiếng bò dậy, vội vàng chạy mất.

Lúc , Hổ T.ử từ cây chui , thấy con ch.ó hoang Tống Dực đá xong còn vẻ hung tợn như lúc nãy, bèn định bồi thêm một phát đá để gỡ gạc chút thể diện cho bộ dạng t.h.ả.m hại của .

Ai ngờ, chân còn chạm con chó, nó "oắc" một tiếng c.ắ.n bắp chân . Tức thì, tiếng gào như chọc tiết lợn vang vọng khắp khu gia đình. Con ch.ó lưu manh vội vàng chuồn mất tăm.

Tống Dực thì chẳng hề lên tiếng, chỉ vết m.á.u chân mà nhíu mày. Đoàn Đoàn siết chặt nắm tay nhỏ, hai cái chân ngắn cũn cỡn cuống quýt dậm dậm: "Anh Tống Dực, Tống Dực, đau ạ..."

Tống Dực kéo ống quần xuống che vết thương, an ủi vỗ vai Đoàn Đoàn: "Không , đau."

Viên Viên xách ba chân bốn cẳng chạy về nhà: "Em về báo với trai đây!"

Cũng đúng lúc , An Họa và Tiêu Chính về đến nhà. Thấy Viên Viên chạy hớt hải mồ hôi đầm đìa về, An Họa còn tưởng con bé về nên chạy nhanh về gặp , thế là cô dang rộng vòng tay, chờ đợi con gái cưng nhào lòng.

Viên Viên thấy thì mắt sáng lên, nhưng ngay đó nhớ chuyện quan trọng hơn, liền dắt tay kéo ngoài, miệng :

"Mẹ ơi lát nữa chúng hãy ôm, giờ xem Tống Dực , ch.ó c.ắ.n !"

An Họa giật : "Sao ch.ó cắn? Ở , mau dẫn !"

Tiêu Chính thấy cũng vội vàng theo. Giữa đường thì gặp Tống Dực và Đoàn Đoàn đang về. Đoàn Đoàn thấy bố là òa nức nở: "Anh Tống Dực cắn..." Mà là vì cứu bé mới cắn, Đoàn Đoàn thấy trong lòng áy náy.

An Họa vội vàng xuống kiểm tra vết thương của Tống Dực. Chỗ đó chảy máu.

"Bây giờ cô đưa cháu bệnh viện tiêm vắc-xin phòng dại ngay."

Tống Dực vội : "Không cần cô ạ, , đau ạ."

An Họa nghiêm túc bảo: "Đây chuyện đau . Chó hoang thể mang mầm bệnh dại, vạn nhất nhiễm thì chữa nổi !"

Tống Dực còn định từ chối, An Họa chỉ đạo Tiêu Chính: "Lão Tiêu, cõng thằng bé , chúng đến bệnh viện ngay."

"Được!"

Tống Dực từ chối nữa, đành để chú Tiêu cõng lên lưng.

An Họa đưa Đoàn Đoàn và Viên Viên về nhà , nhờ bà Khâu Thục Thận và Thái Yến trông chừng, giải thích ngắn gọn: "Trong khu gia đình xuất hiện ch.ó hoang, nó c.ắ.n Tống Dực xong, tạm thời đừng để mấy đứa nhỏ ngoài..."

Đông Đông hỏi: "Mẹ ơi, Tống Dực ạ?"

An Họa một câu gì đáng ngại vội vàng rời . Thời kỳ bệnh dại vẫn còn khá nhiều, chủ yếu là do dân ch.ó c.ắ.n ý thức phòng tránh, thường tập trung ở nông thôn vì nuôi ch.ó nhiều.

Y tá tiêm cho Tống Dực ở bệnh viện huyện còn khen ngợi Tiêu Chính và An Họa ý thức phòng bệnh .

"... Tổng cộng tiêm năm mũi. Tiêm xong mũi hôm nay, đến ngày thứ ba, thứ bảy, thứ mười bốn và ngày thứ hai mươi tám để tiêm bốn mũi còn . Anh chị nhớ ngày, tuyệt đối đừng quên đưa cháu đến."

An Họa gật đầu . Sau khi xử lý xong cho Tống Dực, bước khỏi bệnh viện, Tống Dực định chào từ biệt để về nhà.

An Họa bảo: "Đừng về vội, qua nhà cô , cô món gì ngon bồi bổ cho cháu."

Tống Dực lúng túng: "Cô An, cần ạ, chuyện nhỏ thôi mà."

An Họa bé, thở dài: "Lần nào giữ cháu ăn cơm cháu cũng chạy mất, khách sáo quá cơ. hôm nay cháu cứu Đoàn Đoàn, còn khiến thương, chẳng lẽ để cô bày tỏ chút lòng cảm ơn?"

Tống Dực lí nhí nên lời.

"Đi thôi." Tiêu Chính cõng Tống Dực lên. Tống Dực vùng vẫy hai cái nhưng so với hình hộ pháp của Tiêu Chính, sức của chỉ như kiến mà thôi.

Về đến nhà, Đông Đông, Đoàn Đoàn và Viên Viên đều chạy vây quanh Tống Dực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-231-tiem-vac-xin.html.]

"Tống Dực chứ? Vết thương nặng ? Cho tớ xem với."

"Anh Tống Dực giỏi thật đấy, một phát đá bay con ch.ó xa luôn!"

"Anh Tống Dực còn đau ?"

Được nhiều quan tâm như , lòng Tống Dực cảm thấy ấm áp vô cùng. Cậu lắc đầu: "Không đau, ."

An Họa bảo Thái Yến: "Làm món gì ngon nhé, nhưng đừng đồ cay nóng, cố gắng thanh đạm một chút."

Nghĩ đoạn, An Họa đích bếp xem nguyên liệu gì.

"... Làm sườn hấp nhé, nấm bào ngư xào thịt nạc, đậu phụ trộn đừng cho cay, thêm món sườn xào chua ngọt kiểu thanh nhẹ nữa. Món chính ăn màn thầu, nấu thêm cháo kê bí đỏ hoài sơn."

Thấy món ít, Vương Thái Yến : "Rau dền ngoài vườn lắm, em hái một ít về xào tỏi nhé."

An Họa gật đầu: "Sườn thì hết , đừng để , nhà đông ăn hết ."

Vương Thái Yến một tiếng vườn hái rau. An Họa đeo tạp dề bắt đầu bận rộn. Khâu Thục Thận tới: "Con mới về, nghỉ , để cho."

An Họa lắc đầu: "Không , con ngủ xe một giấc , giờ tinh thần minh mẫn lắm. Chỉ là xe lâu m.ô.n.g đau nên vận động một chút."

Khâu Thục Thận giúp rửa nấm, xé thành sợi nhỏ, miệng : "Thằng bé Tống Dực đúng là thật, cũng thật đáng thương, tuổi nhỏ thế lủi thủi một ."

An Họa gật đầu: "Vâng ạ, thật thằng bé thể cô nhi viện, nhưng bác sĩ Tống ."

Khâu Thục Thận: "Vào cô nhi viện cũng chắc , trẻ con đông thế, nó xuất như , khó tránh khỏi bắt nạt. Nó còn nào khác ?"

An Họa nghĩ ngợi: "Con thì chỉ mỗi bác sĩ Tống thôi, mà bác sĩ Tống cũng sống gian nan. Những khác... con đoán nếu thì cũng tương tự như cảnh bác sĩ Tống thôi ạ."

Khâu Thục Thận thở dài một tiếng dài. Lúc , ngoài sân vang lên tiếng của lũ trẻ. Đông Đông và cặp song sinh đang dẫn Tống Dực chơi giàn nho. Viên Viên chạy góc tường hái một bông hoa hồng tỉ cài tai trai. Đông Đông phối hợp động tác tay hình lá lan, khiến ba đứa còn nắc nẻ.

Khâu Thục Thận thu hồi ánh mắt, : "Chỉ khi ở cùng bạn bè đồng trang lứa, Tống Dực mới giống một đứa trẻ, bình thường thằng bé già dặn quá."

An Họa cũng cảm thán: "Vâng ạ."

"Vợ ơi," Tiêu Chính gọi một tiếng ở cửa bếp, " ngoài một lát."

An Họa hỏi: "Giờ còn ? Sắp ăn cơm ."

Tiêu Chính : "Khu gia đình xuất hiện ch.ó hoang là một ẩn họa, dặn dò một tiếng, xử lý việc ."

An Họa gật đầu: "Cái đó cần thiết đấy, ." Khu gia đình nhiều trẻ con, vạn nhất ai c.ắ.n nữa thì .

Đến lúc bàn ăn, An Họa mới Viên Viên kể , hóa con ch.ó tự dưng c.ắ.n , mà là Hổ T.ử trêu chọc nó .

"... Cậu đáng ghét lắm, thấy ai yếu hơn là bắt nạt, đến con ch.ó cũng tha. ch.ó lợi hại hơn , nó đầu c.ắ.n sợ đến mức tè quần luôn!" Viên Viên miêu tả sống động chuyện xảy hôm nay.

An Họa nhíu mày : "Sau đừng chơi với nữa, thấy gần thì các con tránh xa , kẻo gây họa liên lụy đến các con."

Viên Viên: "Con ơi, con ngoài đều dắt theo Cạp cạp, thế thì dám gần con , vì sợ Cạp cạp lắm."

An Họa định gì đó thì bên ngoài vang lên một trận tiếng lóc.

"Huhu đến mà xem, con gái nhà Sư trưởng hại con trai ch.ó c.ắ.n đây ..."

 

Loading...