Đến tháng Chín, cặp song sinh lớp một, còn Đông Đông lên cấp hai.
Khâu Thục Thận bỗng chốc cảm thấy nhàn rỗi hẳn. Phần lớn tâm sức của bà đều đặt lũ trẻ, giờ chúng lên thị trấn học, thời gian ở nhà mỗi ngày ít , Khâu Thục Thận đột nhiên thấy chút trống trải.
Bà với An Họa: "Mẹ về tỉnh thành ."
An Họa ngẩn : "Sao tự dưng về tỉnh?"
Khâu Thục Thận thở dài: "Mẹ ở Vân huyện cũng bao nhiêu năm , giờ thấy nhớ nhà."
Dù con gái con rể đối xử với bà , nơi đây cũng là ngôi nhà thứ hai, nhưng trong lòng Khâu Thục Thận, chỉ căn nhà của bà và An Bá Hòe ở tỉnh thành mới thực sự là nhà .
An Họa trầm ngâm một lát bảo: "Hay là cứ về xem , ở vài ngày về Vân huyện? Con nghĩ bọn trẻ quen ở bên từ nhỏ, chắc chắn chúng sẽ nỡ ."
Thực Khâu Thục Thận cũng nỡ xa Đông Đông và cặp song sinh.
Ngay lúc Khâu Thục Thận còn đang do dự quyết, An Bá Hòe , tay ôm một thứ gì đó phủ bằng một tấm vải. Vào đến nhà, An Bá Hòe mới đặt thứ đó lên bàn, vén tấm vải , hào hứng : "Họa Họa đây xem , con đoán xem đây là cái gì?"
An Họa vòng quanh bàn, quan sát kỹ lưỡng, đó là một món đồ bằng đồng xanh, to bằng cái nồi, miệng tròn loe , ba chân và hai quai.
"Bố ơi, đây là cái Quỹ bằng đồng xanh ạ? Bố kiếm ở thế?"
Quỹ là một loại đồ chứa thức ăn thời thương Chu, cũng là một loại lễ khí.
An Bá Hòe một tay chắp lưng, một tay vuốt râu, dáng vẻ vô cùng đắc ý: "Đây cái Quỹ đồng xanh bình thường , mặt trong đáy của nó 58 chữ minh văn, theo bố suy đoán, niên đại chắc trung và vãn kỳ Tây Chu. Cái bố mua từ tay một hộ nông dân, chỉ tốn sáu mươi cân phiếu lương thực thôi đấy."
An Họa món đồ đồng xanh trông vẻ tầm thường , nghi ngờ hỏi: "Bố ơi, thật sự là đời Tây Chu ạ? Không đời... 'Tuần ' chứ?"
An Bá Hòe thấy con gái nghi ngờ thì tỏ ý giận dỗi: "Con thể nghi ngờ lòng can đảm của bố, nhưng nghi ngờ nhãn lực của bố!"
Hai năm đầu khi phong trào bắt đầu, An Bá Hòe luôn kẹt trong căn sân nhỏ ở huyện lỵ, khiến ông bí bách chịu nổi. Hai năm nay cục diện định hơn, ông bắt đầu dạo khắp nơi, các danh lam thắng cảnh lớn nhỏ ở Vân huyện đều ông nát cả .
Mấy ngày , ông ngẫu hứng xuống nông thôn xem , liền thấy ở góc sân một nhà nông dân đặt cái Quỹ đồng xanh , một đứa nhỏ hai ba tuổi đang tè bậy đó chơi. Ông liếc mắt một cái nhận thứ tầm thường, lập tức dừng quan sát, hỏi thăm nông dân về lai lịch của nó.
Người nông dân ngoài sáu mươi, bảo thứ từ lúc ông ký ức ở trong nhà , bố ông còn dùng nó để đựng đồng bạc trắng. An Bá Hòe lập tức đề nghị mua . Người nông dân cũng là kẻ tinh ranh, thấy An Bá Hòe mua cái bô của cháu thì cái bô e là lai lịch.
Ông nhớ đến lời ông nội từng , thứ từ thời ông nội còn nhỏ , tính ít nhất cũng từ đời Đạo Quang, đồ cổ đấy! Người nông dân quyết định "hét giá" thật cao, đòi An Bá Hòe sáu mươi cân phiếu lương thực. Sáu mươi cân phiếu lương thực tương đương với tiêu chuẩn cung ứng hai tháng của thành phố, trong mắt nông dân là nhiều . Hơn nữa, ông nghĩ đời Đạo Quang cũng chẳng xa xôi gì, đồ đạc chắc cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.
Ai ngờ, An Bá Hòe đồng ý dứt khoát. Người nông dân thấy đòi hớ, nhưng lời , "nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy", ông cũng tiện tăng giá thêm. Cứ thế, An Bá Hòe dùng sáu mươi cân phiếu lương thực mua cái Quỹ về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-241-suu-tam-do-co.html.]
"... Theo bố quan sát, lẽ nó một cái nắp nữa, nhưng nông dân bảo từng thấy bao giờ... Thật là tiếc quá, nắp khi cũng minh văn đấy."
An Họa quan tâm hỏi: "Bố ơi, thứ đáng giá bao nhiêu tiền ạ?"
An Bá Hòe: "Tục khí! Giá trị sử liệu của minh văn nó là gì thể dùng tiền bạc mà đo đếm !"
An Họa ghé gần định xem minh văn đáy, ai ngờ một mùi khai nồng nặc xông thẳng mũi.
An Bá Hòe vội : "Cháu trai nhà đó dùng nó bô, bố mới rửa một , chắc sạch hẳn, con chê bẩn thì đừng chạm vội."
Khâu Thục Thận chê bai: "Đã là cái bô thì đừng đặt lên bàn ăn chứ!"
An Bá Hòe lúng túng, ôm cái Quỹ lên như ôm bảo bối, dám đặt xuống đất. Ông bảo: "Bố quyết định , thời gian tới sẽ chăm xuống nông thôn dạo hơn, vạn nhất gặp đồ thì !"
Khâu Thục Thận : " còn đang nghĩ xem nên về tỉnh thành đây."
An Bá Hòe lắc đầu: "Không về về, ở thêm một thời gian nữa . Bà về ?"
Khâu Thục Thận: "Đã thế thì thôi, về nữa."
An Bá Hòe : "Phu nhân là nhất."
Khâu Thục Thận lườm ông một cái tình tứ.
An Họa hứng thú với việc sưu tầm đồ cổ, liền bảo: "Bố ơi, khi nào bố xuống nông thôn dạo thì mang con theo với nhé."
An Bá Hòe hớn hở đồng ý.
Kể từ đó, An Họa thật sự theo chân An Bá Hòe khắp nơi, ngoài xuống nông thôn còn đến những nơi như trạm thu mua phế liệu. Tuy tìm món đồ nào quá trân quý, nhưng hai cha con vẫn cảm giác như đang đào kho báu, vô cùng hưởng thụ.
An Họa cất những thứ thu gom gian mà để hầm ngầm ở hậu viện, chỉ riêng cái Quỹ đồng xanh là An Bá Hòe ôm nghiên cứu suốt ngày, đến mức mấy bài luận văn .
Tiêu Chính hiểu nổi hành động của cô: "Mấy cái đồ 'tứ cựu' đó gì , chẳng ăn chẳng uống ."
An Họa đáp: "Vàng trong thời loạn, đồ cổ trong thời thịnh. Đợi đến thời thái bình thịnh thế, sẽ giá trị của chúng."
Dù đồ cô và An Bá Hòe thu lượm chỉ là đồ cổ bình thường, nhưng vì giá vốn cực thấp, giá trị chắc chắn sẽ tăng lên gấp nhiều . Tất nhiên, quan tâm đến giá trị tiền bạc là An Họa, còn An Bá Hòe thuần túy là vì đam mê và sở thích.