Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 262: "Chú Trương, dừng xe"

Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:48:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một giờ trưa, chuẩn sẵn sàng để xuất phát.

Chu Mai Hoa và Trần Thanh Âm bên cạnh xe để tiễn biệt họ.

"Em gái, nhất định cắt đứt liên lạc nhé."

"Chắc chắn mà chị dâu, chúng thường xuyên thư cho . Thanh Âm, ở đơn vị việc cho nhé, đừng vì xuất của mà cảm thấy thấp kém hơn khác, nếu ai bắt nạt thì nhớ về tìm lớn. Còn nữa, bình thường rảnh rỗi thì năng về đây bầu bạn với dì Mai Hoa của cháu."

Trần Thanh Âm trịnh trọng gật đầu: "Dì An cứ yên tâm ạ, những lời dì cháu đều ghi nhớ kỹ."

Xe bắt đầu từ từ lăn bánh, An Họa đưa tay khỏi cửa sổ vẫy chào, đám trẻ cũng bắt chước theo, vẫy tay gọi "Tạm biệt" Chu Mai Hoa và Trần Thanh Âm.

Nhìn cảnh vật quen thuộc bên ngoài, cảm xúc của An Họa đột nhiên trở nên mãnh liệt. Những ngày cảm giác , nhưng hôm nay thực sự , nỗi buồn bã cứ thế ập đến như sóng trào. Đây là nơi cô gắn bó suốt mười năm trời, là ngôi nhà đầu tiên khi cô xuyên tới đây...

Đông Đông, cặp song sinh, thậm chí cả Thái Yến đều lặng lẽ trong xe, mỗi tự gặm nhấm cảm xúc riêng của .

Chiếc xe Jeep cuối cùng cũng khỏi con đường rải xỉ than, rẽ một khúc là lên đường quốc lộ, cần huyện thành nữa. An Họa ngoái đầu Vân Huyện đang lùi xa dần, thầm lời tạm biệt trong lòng.

"Kia là Tống Dực ạ?" Đông Đông đột nhiên lên tiếng.

An Họa cũng thấy . Một bóng dáng gầy gò đang chạy bộ đuổi theo phía .

" là Tống Dực , chú Trương, chú dừng xe một chút."

Xe phanh kít , An Họa mở cửa bước xuống. Tống Dực chạy hồng hộc đến mặt, một tay cầm một bọc vải, một tay chống đầu gối, há miệng thở dốc, mặt mũi đỏ bừng.

"Dì... dì An, xin , cháu đến muộn."

Tống Dực đưa bọc vải trong tay cho An Họa: "Cái ... cái tặng dì ạ."

An Họa mở bọc vải , thấy bên trong là mấy thứ giống như túi thơm.

"Đây là túi hương, dùng để đuổi côn trùng và chống mọt. Cháu nhớ dì An từng thích mùi băng phiến, cái thể thế băng phiến, mùi dễ chịu nữa." Tống Dực lấy , năng cũng lưu loát hơn, "Cô chú và các em sắp , cháu nên tặng gì, cũng chẳng thiếu thứ gì... Túi hương tuy đáng tiền nhưng chắc là sẽ chút tác dụng."

Thực tế, để những túi hương , Tống Dực tốn ít tâm tư.

Mấy hôm dì An bảo dì sắp , Tống Dực lúc đó thần hồn nát thần tính, bởi vì tin tức đối với chẳng khác nào sét đ.á.n.h ngang tai. Tuy dì An vẫn sẽ tiếp tục chu cấp cho , để lo lắng về việc học hành và cuộc sống, nhưng vẫn kìm nỗi buồn.

Cha Tống Dực mất sớm, còn mất sớm hơn, mang cái xuất như nên từ nhỏ bắt nạt, hình thành nên tính cách lạnh lùng, đa việc trong đời đều khó lòng xao động. dì An thì khác, dì An là , cứu rỗi khỏi vũng bùn tăm tối. Nếu trong cuộc đời Tống Dực xuất hiện một như , sẽ chỉ từ một đứa trẻ ăn mày nhặt rác mà lớn lên thành một gã ăn mày nhặt rác trưởng thành, học, cả đời chỉ là một con sâu cái kiến đời giẫm đạp chân.

Ở nhà dì An, Tống Dực thể quên tất cả phiền não khác, thể lầm tưởng rằng đang ngắn ngủi sở hữu một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Nói một câu hổ, Tống Dực thậm chí từng ảo tưởng là con trai của dì An, thể mãi mãi sống hạnh phúc như thế.

Ảo tưởng rốt cuộc cũng chỉ là ảo tưởng, giống như bong bóng xà phòng, cần chạm cũng sẽ sớm tan vỡ. Sau , đến cả cơ hội thỉnh thoảng ghé qua nhà dì An cũng còn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-262-chu-truong-dung-xe.html.]

Tống Dực cũng nhanh chóng chấp nhận hiện thực, xốc tinh thần. Dì An sắp , để lộ dù chỉ một chút bi thương, mỉm tiễn họ . Để cảm ơn sự chăm sóc của dì An, còn tặng dì một món quà.

Tống Dực suy tính , chọn túi hương. Túi hương là phương t.h.u.ố.c gia truyền của nhà , nhưng bên trong vài vị d.ư.ợ.c liệu quý giá, Tống Dực tiêu sạch tiền tích cóp bấy lâu mới mua đủ d.ư.ợ.c liệu.

"Dì An," Tống Dực nuốt nước bọt, An Họa đầy mong chờ, "Dì ngửi thử xem thích ạ."

An Họa đưa túi hương lên mũi ngửi ngửi, mỉm : "Mùi thơm thật đấy, dì sẽ dùng nó cho băng phiến."

Tống Dực cũng , nụ đặc biệt rạng rỡ: "Cháu cũng phương t.h.u.ố.c , thể theo ạ."

An Họa gật đầu, Tống Dực với ánh mắt phức tạp. Cô chào hỏi với hiệu trưởng trường cấp hai, cũng sắp xếp chỗ Tống Sở Hồng, còn thỏa thuận mỗi tháng sẽ gửi tiền cho Tống Dực, đủ để đảm bảo việc học và cuộc sống của thành vấn đề. Thế nhưng... trong lòng cô vẫn thấy chút gì đó nỡ rời xa thế ?

An Họa há miệng định gì đó, nhưng thấy chẳng bắt đầu từ .

Lúc , giọng của Viên Viên từ xe truyền xuống: "Mẹ ơi, Tống Dực ơi, hai mau lên xe ạ."

Vương Thái Yến bảo: "Viên Viên ngốc quá, Tống Dực tỉnh thành , lên xe con."

Viên Viên "ồ" một tiếng: "Vậy Tống Dực đến tiễn chúng ạ?"

Tống Dực mím môi , tới: " thế, đến tiễn . Anh cả, Đoàn Đoàn, Viên Viên, chúc thuận buồm xuôi gió."

Đoàn Đoàn chìa một bàn tay về phía Tống Dực. Tống Dực hiểu ý.

Đoàn Đoàn: "Nắm một cái."

Tống Dực nắm lấy, lắc lắc: "Tạm biệt, Đoàn Đoàn."

Viên Viên cũng chìa tay đòi nắm: "Tạm biệt Tống Dực." Con bé còn đẩy đẩy Đông Đông: "Anh ơi cũng mau nắm tay ."

Đông Đông mỉm đưa tay : "Tạm biệt Tống Dực, bạn nhất của tớ ở Vân Huyện."

Tống Dực nghiêm túc : "Cậu cũng là bạn nhất của tớ, là duy nhất."

Đông Đông vỗ vỗ vai : "Học tập , sống cho nhé."

An Họa xe. Chú Trương nhấn ga, cảnh vật bắt đầu lùi phía . Tim An Họa như ai đó bóp nghẹt, âm ỉ đau, thở cũng thông. Cô ngoái đầu Tống Dực. Tống Dực đó bất động như một pho tượng. Bóng dáng bé nhỏ dần, biểu cảm tan chảy trong ánh nắng mặt trời.

An Họa khẽ : "Chú Trương, dừng xe."

 

Loading...