Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 273: Có bệnh về não thì phải chữa trị kịp thời
Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:49:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Chính đón lũ trẻ về đến nhà thì mưa cũng ngừng.
"Cái ông trời , cố tình đối đầu với chắc?"
An Họa giúp các con cởi áo mưa để gọn một chỗ: "Chuẩn khai cơm thôi."
"Bụng con đói kêu ọc ọc đây !" Viên Viên xoa xoa cái bụng tròn vo, "Sáng nay Thẩm Ái Hòa cho con ăn bao nhiêu là mứt sơn tra... Giờ con phát hiện , chắc chắn cố ý."
Đoàn Đoàn: "Cậu ép em ăn , chẳng tại em tự ăn ."
Viên Viên: "Cậu dâng tận nơi, em cũng giữ thể diện cho chứ."
Đoàn Đoàn: "Mèo tham ăn thì lúc nào chẳng lý do."
...
Mặc kệ cặp song sinh cãi vã, Tiêu Chính với An Họa: "Hôm nay cái cô Vương Lam cứ như thần kinh , mưa to như thế mà cứ c.h.ế.t trân trong màn mưa nhúc nhích, chẳng đường mà tránh."
An Họa hỏi chuyện gì. Tiêu Chính kể tỉ mỉ sự việc từ đầu đến cuối, kết luận: "... Lúc rẽ , liếc mắt vẫn thấy cô thẳng đơ đó dầm mưa... Hồi ở quê cũng từng thấy mấy bà điên, trời mưa mà chẳng đường chạy về nhà! Vương Chí Huy bảo em gái ông ly hôn xong đầu óc ngày càng bình thường, lẽ là bệnh tâm thần thật?"
Tiêu Chính với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, chút gì là đang đùa.
An Họa nén , hỏi : "Anh ô mà, đưa cô về đoàn văn công?"
Tiêu Chính lý sự: "Chẳng còn đón con ! Ai rảnh mà đưa cô , vả nam đơn nữ chiếc cùng che một cái ô, để thấy chẳng điều tiếng ? Cô cũng thật là thiếu tinh tế, đồng ý đưa mà còn tự tiện chui ô của ."
Người bình thường ai thế? Càng , Tiêu Chính càng tin chắc là đầu óc Vương Lam vấn đề thật .
Anh bảo: "Vợ ơi, mấy cái suy đoán lúc của em về Vương Lam, đồ rằng đều là do đầu óc cô vấn đề nên mới khiến em hiểu lầm thôi."
"Ừm, ừm, lẽ ..." Ánh mắt An Họa đầy ý .
Tiêu Chính ghi nhớ chuyện trong lòng, lát nữa với Vương Chí Huy một tiếng, em gái bệnh về não thì chữa trị kịp thời, nếu khổ gây phiền phức cho khác.
Cũng may vợ đại lượng bao dung, chỉ giận một chút thôi, chứ khác chẳng ầm ĩ lên ?
Nói cũng khéo, chiều hôm đó khi Tiêu Chính chuẩn rời thì vặn gặp Vương Chí Huy về. Anh dừng bước, theo Vương Chí Huy nhà: "Tìm ông chút chuyện."
Vương Chí Huy bảo Lâm Lộ rót chén , thắc mắc hỏi: "Chuyện gì thế?"
Tiêu Chính đang vội nên vòng vo, thẳng luôn: "Không ông bảo em gái ông vì cú sốc ly hôn mà đầu óc bình thường , thấy nhất ông nên đưa cô đến bệnh viện mà khám, đừng để bệnh tình trì hoãn."
Vương Chí Huy: "... Ý gì ?"
Tiêu Chính: "Chỗ mà cũng hiểu ? Bệnh tâm thần ông ? Tức là tâm thần vấn đề , bình dân hơn thì chính là điên, nghi ngờ em gái ông đang rơi tình trạng đó đấy, ông trai thì thể bỏ mặc , mau đưa cô khám bệnh !"
Vương Chí Huy thì hiểu , nhưng thấy hiểu: "Không ... Tại ông bảo Vương Lam tâm thần?"
"Cảm giác thôi! Thông qua hành vi của cô mà cảm nhận ." Tiêu Chính thuật đơn giản chuyện hồi sáng.
"Ồ..." Vương Chí Huy nhíu mày nhớ , "Ông cũng thấy gì đó sai sai. Trước đây nó hiền thục thùy mị lắm, giờ thì tí là nổi cáu, lúc cãi với đến mức mất hết lý trí, đặc biệt là... thế nào nhỉ, giống hệt một mụ đàn bà chanh chua! Ngay cả việc ly hôn với em rể, hai đứa vốn dĩ đang sống , cũng là do nó cứ gào thét đòi ly bằng ... Ông đúng đấy, sẽ đưa nó khám!"
Lâm Lộ bưng tới cuộc đối thoại của hai đàn ông, nhịn đến mức sắp nội thương. Cô ngay là chuyện gì, thần kinh với tâm thần cái nỗi gì, chẳng qua là Vương Lam thấy Tiêu Chính giờ phất lên nên hối hận vì ngày xưa chọn thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-273-co-benh-ve-nao-thi-phai-chua-tri-kip-thoi.html.]
Lâm Lộ cũng mới Vương Chí Huy kể là Vương Lam từng xem mắt với Tiêu Chính. Vương Chí Huy còn , hồi đó Vương Lam chê gia cảnh Tiêu Chính chỗ dựa nên hai thành, đó cô lấy một đàn ông môn đăng hộ đối, xuất từ gia đình cán bộ cao cấp.
Thế nhưng, bản chồng Vương Lam tài cán gì, bố chồng mấy năm nay đều điều cải tạo, Vương Lam những vụn vặt của cuộc sống mài mòn, tâm tính ngày càng thuận, càng chồng tầm thường càng thấy ngứa mắt, cuối cùng mới đòi ly hôn. Bên ngoài Vương Lam cứ sướt mướt ám chỉ là chồng chuyện với , ông chồng thì nhu nhược, cũng chẳng đường mà thanh minh.
Có điều ngoài tin cô , chứ nhà thiết thì ai cũng cô nghĩ gì.
Đợi Tiêu Chính , Lâm Lộ cứ chớp chớp mắt Vương Chí Huy.
Vương Chí Huy hỏi: "Sao thế?"
Lâm Lộ: "Anh định đưa em gái bệnh viện thật ?"
Vương Chí Huy thở dài: "Cứ đưa nó khám xem , bố đều còn nữa, cũng chỉ là trai lo lắng cho nó thôi."
Lâm Lộ thuận theo lời Vương Chí Huy: "Vâng, thực cô cũng đáng thương, gần bốn mươi tuổi đầu mà cô độc một , chồng thì ly dị, con gái cũng theo chồng cũ luôn."
"Ai bảo chứ!" Vương Chí Huy hừ một tiếng. " đó cũng là lựa chọn của chính nó thôi. Nếu ngày đó nó lời bọn , kết hôn với Tiêu Chính thì đến nông nỗi ! Thực Tiêu Chính mới là phù hợp nhất với tiêu chuẩn kén chồng của nó, trách nhiệm, năng lực, bản lĩnh đàn ông, chẳng qua nó chê Tiêu Chính xuất nông thôn, môn đăng hộ đối. em bây giờ xem, còn mạnh hơn khối đứa con nhà cán bộ đấy..."
Đang , Vương Chí Huy chợt nhận gì đó , ông nhíu mày suy nghĩ. một lúc , ông như tin nổi mà lắc đầu.
Lâm Lộ : "Vậy lựa lời mà với cô nhé, huỵch toẹt là cô bệnh, coi chừng cô nổi đóa với đấy."
Vương Chí Huy Lâm Lộ, cảm thán: "Em với nó vốn chẳng ưa mà còn quan tâm đến nó thế , thật đáng quý."
Lâm Lộ cũng bao giờ che giấu việc ghét Vương Lam mặt chồng: "Em đúng là thích cô , nhưng ai bảo cô là em gái ruột của chứ, em chị dâu ít nhiều cũng chút trách nhiệm."
Lâm Lộ tuổi còn nhỏ, sở hữu gương mặt búp bê trẻ măng, mà những lời già dặn như thế khiến Vương Chí Huy nhịn : "Được, chị dâu lắm."
Lâm Lộ vênh mặt : "Nếu khen , thì em cãi với cô , bắt em bản kiểm điểm nữa đấy!"
Vương Chí Huy véo cái má bầu bĩnh của cô, bảo: "Được!"
...
Vương Chí Huy là là , nhanh tìm Vương Lam. Vương Lam hiện đang ở ký túc xá của đoàn văn công. Thấy trai đến tìm, cô lập tức phàn nàn: "Anh ơi, đưa chìa khóa cho em , tại đồng ý cho em dọn đến chỗ ở? Điều kiện ký túc xá tệ quá, em chịu hết nổi . Mặc kệ, ngày mai em sẽ dọn qua đó."
Vương Chí Huy tạm thời chuyện đó, liền bảo: "Đi, theo đến chỗ chút?"
"Đi ạ?" Vương Lam nghi hoặc.
"Đừng hỏi nhiều thế, cứ theo là ."
Vương Lam thấy phiền, nhưng vì dọn đến nhà trai ở nên đành lời. Thế nhưng nửa tiếng , Vương Lam ngớ .
"Anh đưa em đến khoa tâm thần cái gì?"
Vương Chí Huy "suỵt" một tiếng: "Đừng ồn, lời bác sĩ."
Vương Chí Huy cảm thấy Lâm Lộ dặn dò đúng, thể thẳng là Vương Lam bệnh, cô chắc chắn sẽ phát điên mất. Ông trực tiếp, ông trực tiếp hành động.