Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 293: Tứ hợp viện này, có bán không?
Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:49:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đông Đông và Tống Dực khi báo danh xong thì trực tiếp dọn ký túc xá để chờ ngày khai giảng.
An Họa kéo tay hai đứa dặn dò đủ điều, những gì thể nghĩ cô đều hết một lượt. Đông Đông và Tống Dực cũng hề thấy phiền, thủy chung mỉm lắng . Cuối cùng, họ mới chia tay trong sự lưu luyến rời.
An Họa cảm thấy sống mũi cay cay. "Lần tới gặp mặt đợi đến mấy tháng cơ, con cái lớn ngần mà bao giờ rời xa lâu như ."
Tiêu Chính an ủi cô: "Con cái lớn , sớm muộn gì cũng ngày độc lập, thể mãi mãi trốn trong vòng tay ."
Đạo lý là , nhưng lòng nỡ vẫn là lẽ thường tình. Tiêu Chính ghé sát , nhỏ giọng : "Có ở đây mà, thể mãi mãi ở bên cạnh em."
An Họa bật , nước mắt kịp rơi tan biến. , con cái sẽ trưởng thành, sẽ cuộc sống riêng và xây dựng gia đình riêng. Duy chỉ Tiêu Chính là thể "buộc chặt" lấy cô cả đời. Họ thể mãi mãi xa rời.
________________________________________
Tiếp theo, An Bá Hòe bắt đầu thăm những bạn cũ của . An Họa vẫn còn canh cánh chuyện "bác Từ", nên nằng nặc đòi theo m.ô.n.g An Bá Hòe, quẳng cặp song sinh cho Tiêu Chính trông nom.
Bác Từ tên đầy đủ là Từ Thọ Lân, một họa sĩ, lớn hơn An Bá Hòe mười mấy tuổi, hai cũng xem là đôi bạn vong niên. Khi thấy cái tên , An Họa kinh ngạc đến mức suýt rơi cả cằm.
Từ Thọ Lân là cực kỳ nổi tiếng ở hậu thế, bất kỳ bức tranh nào mang đấu giá cũng khởi điểm từ vài chục triệu tệ, bức sơn thủy đại tác đắt nhất từng bán với giá một tỷ tệ.
"Cha ơi, cha quen vị họa sĩ 'khủng' như thế ạ?"
An Bá Hòe thì vui: "Tại cha thể quen họa sĩ 'khủng' chứ? ... Mà , tranh của lão Từ đúng là , nhưng danh tiếng lớn đến mức đó."
An Họa bấy giờ mới sực nhớ , Từ Thọ Lân là họa sĩ văn nhân kiểu cũ, trong một thời gian dài giải phóng các giá trị chủ lưu công nhận, mãi đến những năm 80-90, tranh của ông mới lục tìm từ những góc khuất của lịch sử.
Vị trí căn tứ hợp viện mà Từ Thọ Lân ở còn hơn cả tưởng tượng của An Họa. Ra khỏi ngõ nhỏ, chỉ cần đạp xe mười phút là thể đến T.ử Cấm Thành.
"Cha ơi, địa đoạn quá, bác Từ mua căn nhà hết bao nhiêu tiền thế ạ?" An Họa hỏi.
An Bá Hòe ngẫm nghĩ đáp: "Ông dùng tiền mua, mà là dùng hai bức tranh của đổi từ tay một bạn khi giải phóng đấy."
An Họa hỏi tiếp: "Tranh của bác Từ giải phóng giá lắm ạ?"
"Cái con bé , giờ cứ mở miệng là đến tiền thế?" An Bá Hòe liếc con gái một cái, " mà tranh của bác Từ con giải phóng ưa chuộng, một bình phương xích ít nhất cũng tám mươi đồng đại dương."
Tám mươi đồng đại dương cho một bình phương xích cũng gọi là quá đắt, còn thua xa cái giá trời ở các buổi đấu giá . Nếu chủ cũ của căn tứ hợp viện giữ tranh của Từ Thọ Lân thì cuộc giao dịch cũng lỗ, vì dù nếu tứ hợp viện còn trong tay chủ cũ thì chắc chắn cũng giữ qua thời kỳ biến động.
________________________________________
"Lão An..." Một cụ ông râu tóc bạc phơ đang đợi An Bá Hòe ngay cổng lớn tứ hợp viện.
An Bá Hòe vội vàng bước tới: "Lão Từ, ông... già nhiều quá."
Từ Thọ Lân lắc đầu khổ: "Thời gian chừa một ai, chúng bao nhiêu năm gặp... ông thì trông chẳng đổi là bao."
An Bá Hòe : " , trong mười năm qua chịu khổ gì nhiều, cũng coi như là nhờ phúc của con gái và con rể... , đây là con gái , hồi nhỏ nó gặp ông đấy, ông còn nhớ ."
An Họa tiến lên, hào phóng chào hỏi: "Cháu chào bác Từ ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-293-tu-hop-vien-nay-co-ban-khong.html.]
Từ Thọ Lân quan sát An Họa một lượt, vuốt râu gật đầu liên tục: "Tốt, , trưởng thành thành thiếu nữ . Lần cuối gặp, con bé còn thắt hai b.í.m tóc cơ."
An Họa đáp: "Thiếu nữ gì nữa ạ, cháu là của ba đứa con , con trai lớn của cháu đại học đấy ạ."
"Còn ngoài đó gì, mau nhà chứ." Một phụ nữ tầm tuổi Khâu Thục Thận bước , nhiệt tình chào mời họ trong. Đây là vợ của Từ Thọ Lân, nhưng sự chênh lệch tuổi tác, rõ ràng vợ nguyên phối.
"Lão An, tiểu An, mời ." Từ Thọ Lân tiên phong dẫn đường.
Căn tứ hợp viện hai lớp sân bảo tồn nguyên vẹn. Ngay cả trong những năm thu hồi, cũng chỉ vài dùng nơi việc nên tàn phá. Bước cửa là bức bình phong bằng gạch chạm khắc hoa văn cát tường, song song với cổng chính là dãy nhà hướng Nam. Vào đến sân , đập mắt là một sân rộng rãi, bốn góc trồng bốn cái cây, hướng Tây Nam đặt một bể cá lớn, mặt nước dập dềnh bèo tấm. Ngoài , hiên nhà còn đặt vài chậu cây cảnh. Tổng thể trông ngăn nắp, giản dị nhưng thoáng đãng, khí phái.
Sân là nơi Từ Thọ Lân dùng để tiếp khách và thết tiệc. Ông dẫn thẳng An Bá Hòe và An Họa thư phòng, vì An Họa tạm thời cơ hội tham quan sân .
"Mời cả nhà dùng ." Từ phu nhân bưng pha sẵn tới.
Từ Thọ Lân và An Bá Hòe trao đổi thông tin về tình hình mười mấy năm qua của , lúc thì bùi ngùi thở dài, lúc cảm thấy may mắn vì ít nhất cả hai vẫn bình an bước qua mười năm đó.
"Lão An ông thật là may mắn khi con gái và con rể ." Từ phu nhân cảm thán.
An Bá Hòe gật đầu, An Họa: " , mới thấu hiểu, nếu con gái và con rể, giờ nữa."
"Tiếc là con trai chúng ..." Từ phu nhân mới mở lời nhận lỡ miệng, cẩn thận liếc Từ Thọ Lân một cái.
Sắc mặt Từ Thọ Lân quả nhiên lập tức chùng xuống. Từ phu nhân hiện tại con cái, Từ Thọ Lân chỉ một con trai do vợ sinh , tiếc là ở nơi hạ phóng gặp lũ quét, cả nhà bốn gồm con trai, con dâu và cháu nội đều còn mạng. Ở tuổi Từ Thọ Lân cũng thể sinh thêm, coi như là tuyệt tự.
" còn mong đợi gì ở thế giới nữa..."
An Bá Hòe do dự một chút vẫn : "Lão Từ, là bạn lâu năm, lời sợ ông phật lòng. Ông tuổi , cả nhà con trai đều chôn cất ở trong nước, ông hà tất vượt trùng dương sang nơi đất khách quê gì?"
Từ Thọ Lân xua tay, hồi lâu mới thở dài: "Chính vì còn gì vướng bận mảnh đất nữa nên mới . Phía bên Anh em ruột của , cháu trai cháu gái cũng một bầy, ít nhất khi c.h.ế.t cũng thể tận hưởng chút tình gia đình... Haiz, giờ cảm thấy cô độc lắm, càng già càng sợ cô đơn mà."
"Sang Anh cũng mà, mức sống ở Anh vượt xa trong nước, lo lắng về rủi ro chính trị." Từ phu nhân vui mừng khi theo chồng sang Anh. Bà vốn là con gái nhà nghèo, giải phóng bán nhà họ Từ nha , ngờ ngày nước ngoài sinh sống.
"Vậy hai là bao giờ nữa ?" An Bá Hòe hỏi.
"Phải, nữa." Từ Thọ Lân than.
"Thế căn nhà ông tính ? Cứ vứt đấy? Hay là trả cho nhà nước?"
Tai An Họa dựng lên hết cả.
" dự định tìm giúp trông coi."
Từ phu nhân tiếp lời: "Phía nhà đẻ vẫn còn vài , cứ tìm đại một dọn đến ở là . Nhà mà ở lâu ngày là mau hỏng lắm."
An Bá Hòe gật đầu: "Cũng đúng."
An Họa lúc về phía Từ Thọ Lân, mỉm : "Bác Từ ạ, bác vượt đại dương sang Anh, quan trọng nhất là chuẩn thật nhiều tiền bạc. Hay là bác bán căn tứ hợp viện lấy tiền mặt để thêm tiền lộ phí, bác thấy thế nào ạ?"