Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 308: "Đều tại cái đồ vương bát đán như anh"

Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:49:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa phát tác buổi chiều.

Lúc đó cô đang ngủ trưa say, mơ thấy một con cá chép vàng béo mầm tỏa sáng lấp lánh. Cô định ước một điều thì thấy cá chép hóa thành một đạo kim quang, "vút" một cái chui tọt bụng .

An Họa tỉnh dậy, bụng bắt đầu đau âm ỉ.

Cô gọi Thái Yến một tiếng, lâu Thái Yến chạy . Thấy tình hình như , cô bé bình tĩnh : "Dì đừng sợ, giờ cháu gọi điện cho hậu cần xin xe ngay."

Đồ dùng sinh vốn chuẩn sẵn sàng từ lâu, Khâu Thục Thận cũng dọn qua đây ở từ một tháng . Bà vốn đang ở bên ngoài chuyện với hàng xóm lầu , thấy động động tĩnh liền vội vàng chạy về, cùng tất bật.

Thái Yến gọi điện thoại, Khâu Thục Thận chuẩn đồ đạc, Dương Đào qua bên cạnh bầu bạn với An Họa, việc diễn vô cùng ngăn nắp.

"Đừng sợ, đừng sợ," Khâu Thục Thận an ủi, "Kinh nghiệm của chúng đầy , nhất định chuyện sẽ thuận lợi."

An Họa một tay chống hông, một tay ôm bụng, miệng hít hà liên hồi vì đau, lời bà Khâu thì lắc đầu: "Mẹ, con sợ."

Hàng xóm xung quanh thấy tiếng động cũng đều vây .

"Ôi, nhà Quân trưởng Tiêu sắp thêm thêm của hả?"

"Đồng chí An Họa, cần chúng giúp gì ?"

Chu Thiến Linh : "Hay là để cùng cô đến bệnh viện nhé?"

Lúc đang là nghỉ giữa các cơn co thắt, An Họa vẫn thể mỉm với : "Cảm ơn sự quan tâm của , chúng lo ạ." Cô với Chu Thiến Linh: "Không cần , nhà đủ , điều phiền chị trông chừng cặp sinh đôi giúp , sợ chúng học về thấy nhà ai sợ."

Chu Thiến Linh gật đầu nhận lời: "Được, cô cứ yên tâm , lát chúng nó về cứ để sang nhà đợi. sẽ gọi điện cho lão Thẩm để báo cho lão Tiêu nhà cô."

An Họa gật đầu: "Cảm ơn chị."

Chu Thiến Linh: "Ơ... ừ... gì."

________________________________________

Lúc Tiêu Chính đang họp, tham mưu trưởng đang báo cáo công tác phòng thủ. Gương mặt nghiêm nghị, chút cợt, thẳng tắp ở đó tỏa uy nghiêm như Thái Sơn áp đỉnh.

Vì thế, cuộc họp cũng tràn ngập khí nghiêm túc, ai còn tưởng đang bàn bạc đại sự quốc gia, chẳng giống họp giao ban công việc hằng ngày chút nào.

Tiêu Chính xưa nay vẫn phong cách việc như , đều quen. Chỉ cần việc của , Quân trưởng Tiêu cũng kiểu lãnh đạo quá khắt khe.

Thẩm Tuấn thấy cảnh vệ ngoài phòng họp đang ló đầu , liền hiệu ngoài.

Khi , Thẩm Tuấn đưa cho Tiêu Chính một ánh mắt, ghé tai thì thầm vài câu.

Sắc mặt Tiêu Chính khẽ biến, đồng hồ đeo tay.

Mười phút , cuộc họp kết thúc, đột ngột dậy, một lời, sải bước dài ngoài.

Mọi đều kinh ngạc.

"Quân trưởng thế? Nhìn hớt hơ hớt hải ."

Đầu óc đều cuồng suy đoán: Là bên biến động? Hay bên tình huống khẩn cấp? Liệu liên lụy đến ?

Lãnh đạo nhíu mày một cái, thuộc cấp đoán già đoán non cả ngày trời. Huống chi Tiêu Chính nãy chỉ nhíu mày, dáng vẻ đó so với việc lửa cháy ngang mày cũng chẳng khác là bao!

về phía Thẩm Tuấn.

Thẩm Tuấn nhướng mày, an ủi: "Không gì, , giải tán ."

Không gì? Càng gì thì càng chứng tỏ chuyện lớn!

Mọi , tâm sự nặng nề bước khỏi phòng họp.

________________________________________

Bên , Tiêu Chính chui xe Jeep: "Tiểu Trương, về tỉnh lỵ, lái nhanh lên."

Trương Cảnh Sơn đáp lời, nhấn ga một cái lút sàn.

Lát , Tiêu Chính thúc giục: "Nhanh hơn nữa ."

Vẻ mặt Trương Cảnh Sơn mếu máo: "Thủ trưởng, thế là nhanh lắm , tốc độ lên đến chín mươi lăm đấy ạ."

"Tặc." Tiêu Chính sốt ruột, lệnh dừng xe, lôi Trương Cảnh Sơn từ buồng lái tự : "Cậu đừng theo nữa, về ."

Trương Cảnh Sơn còn kịp phản ứng thì xe phóng vút . Anh ngơ ngác chiếc Jeep xa dần, quanh cảnh tượng rừng rú hoang vu xung quanh, thấy thật nhỏ bé, bơ vơ và tội nghiệp.

Tiêu Chính lái Jeep mà như lái máy bay, cuối cùng cũng đến bệnh viện một giờ đồng hồ.

Khâu Thục Thận thấy một bóng xanh quân phục lao về phía thì giật , đợi đến gần mới rõ là con rể nhà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-308-deu-tai-cai-do-vuong-bat-dan-nhu-anh.html.]

Bà lặng lẽ vuốt ngực.

"Mẹ, vợ con ?"

"Trong phòng bệnh, nó bảo đói nên nhà ăn mua cháo cho nó."

Tiêu Chính đón lấy cặp lồng trong tay bà Khâu, theo bà.

Bà Khâu với : "Con rửa tay, sát trùng hãy ."

Tiêu Chính vội vàng .

________________________________________

An Họa đang trải qua cơn co t.ử cung năm phút một . Thấy Tiêu Chính , tâm phòng kiên cường lúc lập tức nứt vỡ, một cảm giác uất ức ập đến.

"Cái đồ vương bát đán như , đều tại hết..."

Tiêu Chính nắm chặt lấy tay vợ, ngừng an ủi: "Đều tại , đều tại , đều tại cái thằng vương bát đán như !"

Cơn đau qua , An Họa vực dậy tinh thần húp cháo.

Tiêu Chính cầm thìa nhỏ, đút cho cô từng thìa một. An Họa đợi nổi, sợ lát nữa đau lên tâm trí mà ăn, cô tranh thủ thời gian húp cháo từng ngụm lớn. Giống như một chiến sĩ sắp xông chiến trường, nỗ lực bổ sung đạn dược.

Tiêu Chính mà sống mũi cay cay.

Dần dần, cách giữa các cơn co ngày càng ngắn . Bác sĩ đến kiểm tra trong cho An Họa xong liền bảo chuyển cô sang phòng chờ đẻ.

"Phòng chờ đẻ tối đa chỉ một nhà kèm thôi nhé."

Khâu Thục Thận nhưng Tiêu Chính cản : "Mẹ, để con cho. Cô đau quá còn để đ.á.n.h để mắng cho bõ tức."

Bà Khâu cũng tranh với con rể nữa.

Cơ bản là hiếm đàn ông phòng chờ đẻ, bác sĩ và y tá đều ngạc nhiên Tiêu Chính mấy .

"Cố lên, cổ t.ử cung mở nhanh lắm đấy." Bác sĩ với An Họa.

An Họa đau đến mồ hôi đầm đìa, lẩm bẩm: "Kiếp đàn bà ..."

Tiêu Chính thấy liền hưởng ứng ngay: "Được , kiếp đàn bà, để sinh con. Vợ ơi, là em đ.á.n.h mấy cái, giật tóc , cứ coi là kẻ thù của em mà xả giận cho đỡ đau."

An Họa: "Em thèm mà đ.á.n.h , đ.á.n.h còn tốn sức hơn."

Bác sĩ và y tá lời Tiêu Chính thì đều bật .

"Đàn ông thương vợ thế đúng là hiếm thấy."

" , là Quân trưởng Tiêu của quân đoàn XX đấy."

"Ôi, còn là Quân trưởng nữa cơ , thế thì càng hiếm. Nhà lão chỉ là tham mưu trưởng trung đoàn thôi, lúc sinh là ở bên cạnh, chỉ gọi điện về một cuộc, con đầy tháng mới thấy mặt... Cứ bảo là bận, Quân trưởng còn chẳng bận bằng lão."

Cô y tá nọ càng nghĩ càng tức, quyết định về nhà chuyện cho lẽ với chồng , xem Quân trưởng thế nào mà vẫn thu xếp thời gian bên vợ lúc sinh con?!

Bác sĩ bước tới, đeo găng tay kiểm tra cho An Họa một hồi.

"Ừm, gần như mở chín phân rưỡi ." Bác sĩ thấy An Họa vẻ kiệt sức, liền bảo: "Cô còn sức , thử rặn xem nào."

An Họa mím môi: "Bác sĩ, em cảm giác cần rặn nó cũng đang tự chui , giống như nôn nóng lắm ."

Tiêu Chính: "Bé út nhà tiết kiệm sức cho ?"

Bác sĩ : "Để xem nào, ừm, thấy đầu , bố đứa trẻ xem ?"

"Xem... xem gì cơ?" Tiêu Chính ngơ ngác: "Đầu ạ?"

An Họa cũng ngăn cản .

Thế là Tiêu Chính cúi xuống ngó một cái, kinh ngạc An Họa: "Vợ ơi, thấy đầu thật , em giỏi quá!"

Bác sĩ: "Được , đẩy phòng sinh thôi. Bố đứa trẻ theo nhé, ngoài chờ ."

Lúc sinh Đông Đông, Tiêu Chính về kịp; lúc sinh cặp song sinh, vẫn luôn đợi bên ngoài chứ phòng chờ. Đây là đầu tiên chứng kiến phần lớn quá trình sinh nở của một phụ nữ.

Cũng là đầu tiên thấy trực quan việc sinh con vất vả đến nhường nào. Tiêu Chính càng cảm thấy, cái ca phẫu thuật chẳng hối hận chút nào. Còn nữa, đối xử với vợ gấp bội, gấp bội hơn nữa.

Quá trình An Họa sinh con diễn nhanh, nửa tiếng vang lên tiếng trẻ con chào đời.

"Chúc mừng nhé, là một thằng cu."

 

Loading...