Chiều ngày hôm , An Họa xuất viện về nhà.
Tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh, Tiêu Chính sợ cô phong hàn nên quấn cô từ đầu đến chân kín mít như xác ướp.
“Em khó khăn quá.”
“Không cần em , bế em lên xe.”
“Người thấy cho.”
“Cứ để họ ! Lão t.ử sợ!”
Anh sợ, nhưng em sợ mà... An Họa đang thầm nghĩ như thì Tiêu Chính bế bổng lên, thẳng một mạch đến cổng lớn bệnh viện. Cô vùi đầu lồng n.g.ự.c , giả vờ như đến những ánh mắt đang đổ dồn về phía .
Về đến nhà, hàng xóm láng giềng lầu lầu đều đến hỏi thăm, mang trứng gà, mang đồ hộp, hoặc là sữa bột mạch nha. Tuy nhiên đều khá tinh ý, An Họa cần nghỉ ngơi nên nán lâu về.
Chỉ Lâm Lộ là mắt cho lắm, cứ đó đứa trẻ phấn khích thôi, chẳng chịu về cho.
“Thằng bé nhỏ quá! Đỏ hỏn như một con khỉ con ! Nó nặng mấy cân?”
“Năm cân năm lạng.” An Họa đáp.
“Đặt tên ?”
“Vẫn .”
Tiêu Chính bưng bát canh gà nhân sâm hồng táo tới, trực tiếp với Lâm Lộ: “Vương Chí Huy về đấy, đang tìm cô kìa.”
“Thật ? Thế về nhà đây!” Lâm Lộ lúc mới dậy, nhưng nửa chừng , chằm chằm đứa bé trong tã lót thêm mấy cái đầy lưu luyến.
Tiêu Chính lầm bầm: “Cái ánh mắt gì thế ... cứ như cướp con nhà !”
An Họa: “Chị khá thích trẻ con, chắc là nhớ đến đứa con sảy của thôi.”
“Lão Vương thật vô dụng.”
Tiêu Chính dùng thìa múc canh gà, thổi thổi đưa đến bên miệng An Họa. An Họa húp một ngụm canh gà đút, thấy lời liền ngước mắt lên: “Sao thế?”
Tiêu Chính: “Kết hôn bao nhiêu năm mà đến mụn con cũng tạo , ông vô dụng thì là cái gì?”
An Họa im lặng, hùa theo Tiêu Chính để " đoán đúng ".
“Em ăn một miếng thịt gà.” An Họa yêu cầu.
“Em c.ắ.n thử xem c.ắ.n nổi , nếu nổi thì để dùng d.a.o băm nhỏ cho em ăn.”
“Em là sinh con xong chứ bảy tám mươi tuổi , gì mà c.ắ.n nổi?” An Họa buồn một cái.
Tiêu Chính hì hì , chuyển sang hỏi: “Vợ ơi, đứa út nhà đặt tên là gì nhỉ?”
An Họa suy nghĩ một chút lắc đầu: “Tạm thời em ý tưởng gì cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-309-khong-hy-vong-anh-ta-lam-ke-dao-ngu.html.]
Thấy vợ bảo ý tưởng, Tiêu Chính bắt đầu rục rịch tay. An Họa thấy liền vội vàng dặn: “Không đặt mấy cái tên kiểu như Kiến Quân đấy, quê mùa là một chuyện, chủ yếu là tên đấy nhiều đặt quá, dễ trùng.”
“Anh định để nó tên Kiến Quân , giờ còn lâu mới đến ngày thành lập quân đội!”
An Họa nhớ : “Thế dạo ngày lễ gì? Ngày Quốc tế Lao động? Cũng còn sớm mà.”
“Chẳng lẽ đặt tên cứ dựa theo ngày lễ ? Có em coi thường trình độ văn hóa của đấy?”
An Họa : “Vậy đặt một cái tên thật văn hóa , để vả mặt em thật mạnh xem nào.”
Tiêu Chính vắt óc suy nghĩ một hồi: “Nói thật, cũng ý tưởng gì.”
An Họa bảo: “Thế thì cứ thong thả mà nghĩ, quyền đặt tên cho đứa út giao cả cho đấy.”
Ba đứa con tên đều do Tiêu Chính đặt, đứa cuối cùng cứ nhường cho !
Tiêu Chính thể ở nhà bầu bạn với An Họa mãi , ngày thứ ba về đơn vị, nhưng cứ cách hai ba ngày tranh thủ về một chuyến.
Tin tức An Họa sinh con thông báo cho bạn bè, nhiều mang quà đến thăm, bao gồm cả Chu Mai Hoa cũng từ huyện Vân lặn lội sang.
Lần Chu Mai Hoa một . Bà bế đứa bé một lát, khi đặt xuống liền thở dài: “Thấy em tròn con vuông, cả lẫn con đều khỏe mạnh thế là chị yên tâm .”
“Chỉ là cái việc ở cữ em phiền quá, hồi m.a.n.g t.h.a.i mười tháng chẳng thấy khó chịu bao nhiêu, mà ở cữ mới nửa tháng em cảm thấy sắp sụp đổ .” An Họa vò đầu bứt tai, “Em gội đầu tắm rửa quá mà em cho.”
Lúc sinh cặp song sinh, An Họa lén gội đầu , cũng chẳng thấy di chứng gì, nhưng Khâu Thục Thận trông cô kỹ, cô tìm cơ hội.
Chu Mai Hoa : “Biết em sạch sẽ, nhưng ráng nhịn , nếu mắc chứng đau đầu kinh niên thì khổ.”
“Mẹ em còn bảo tuổi tác lớn thì hồi phục chậm, bắt em ở cữ đủ hai tháng.” An Họa vẻ mặt còn gì luyến tiếc.
Chu Mai Hoa: “Theo chị thấy thì hai tháng vẫn còn ít đấy, nhất là nên ở cữ ba tháng.”
An Họa: “...” Cô đúng là nên than vãn chuyện với Chu Mai Hoa, quan niệm của bà còn cổ hủ hơn cả Khâu Thục Thận.
“Dạo chị thế nào, ở nhà đều cả chứ?” An Họa chuyển chủ đề.
Chu Mai Hoa bỗng khựng , tâm trạng chùng xuống: “Trong nhà thì việc gì, chỉ là Tiểu Quân... Tiểu Quân nó chiến trường .”
An Họa nhớ : “ , Tiểu Quân lính ở phương Nam mà...”
Đánh trận chắc chắn là thương vong, một khi chiến trường là khả năng hy sinh. Thạch Tiểu Quân là trung đội trưởng, sĩ quan cấp cơ sở, dẫn dắt binh sĩ xông pha trận mạc, độ nguy hiểm càng lớn hơn.
An Họa cũng lo lắng cho Chu Mai Hoa, nhưng miệng vẫn tìm cách an ủi: “Chị Mai Hoa, chị cũng đừng quá lo âu, Tiểu Quân nhất định sẽ bình an trở về thôi.”
Chu Mai Hoa miễn cưỡng mỉm : “Hy vọng như lời em .”
Lo thì lo thật, nhưng Chu Mai Hoa từ đầu đến cuối từng nghĩ đến việc xin điều động Thạch Tiểu Quân rời khỏi tiền tuyến.
Bà là vợ lính, đàn ông của bà bước từ trong mưa b.o.m bão đạn. Với tư cách là vợ, đây bà từng chuẩn tâm lý góa phụ. Với tư cách là , bây giờ bà cũng hy vọng con trở thành kẻ đào ngũ khi gặp trận mạc.