"Đi Lhasa ạ?" Viên Viên hào hứng hỏi: "Anh Tống Dực, khi nào chúng ạ?"
Tống Dực : "Càng sớm càng , để kịp về khi các em khai giảng."
"Tốt , em !" Viên Viên gật đầu lia lịa.
Tống Dực sang Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn do dự hỏi: "Đi bằng cách nào ạ? Ngồi xe gì? Trên đường vất vả lắm ?"
Đường xa như , nếu vất vả quá thì cô . Đoàn Đoàn thầm nghĩ, cô sắp quên béng mất lời từng là đỉnh Everest , thực sự cũng quan trọng lắm.
Tống Dực đáp: "Chúng máy bay, chắc là sẽ vất vả ."
Đoàn Đoàn nở nụ rạng rỡ: "Thế thì , em cũng ."
Tống Dực: "Anh em là tính cách sợ phiền phức, dắt các em chơi thì đương nhiên cho thoải mái nhất."
Vì , nhờ vả quan hệ để mua vé máy bay từ mấy tháng .
"Anh Tống Dực nghĩ chu đáo thật đấy!" Viên Viên khen một câu, hỏi: "Thế cả ạ?"
Tống Dực liếc về phía nhà bếp, lắc đầu: "Chắc là rảnh ."
Viên Viên: "Không , ba chúng chắc chắn cũng vui, hi hi!"
Quả nhiên, Đông Đông thời gian để Tây Tạng, thì Hạ Từ Quân chắc chắn cũng sẽ .
Tống Dực nhanh chóng dẫn hai em xuất phát. Họ đến Thành Đô , từ Thành Đô bay .
Chiếc Boeing 707 thể chở hơn một trăm , bay đến sân bay Cống Cát, mỗi tuần tối đa chỉ hai chuyến bay.
Viên Viên thích máy bay, ở nhà nhiều mô hình, nhưng đây là đầu tiên cô lên một chiếc máy bay thật, khỏi tỏ vô cùng phấn khích.
"Anh Tống Dực, vé máy bay đắt ạ?" Viên Viên đột nhiên hỏi.
Đoàn Đoàn cũng Tống Dực, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-364-em-khong-can-phai-co-y-thuc-tiet-kiem.html.]
"Ừm... mỗi hơn một trăm đồng, cũng khá đắt, nhưng vẫn gánh vác ."
"Hơn một trăm đồng? Ba chúng về mất sáu bảy trăm đồng ạ!" Viên Viên tặc lưỡi, "Anh lấy nhiều tiền thế?"
Tống Dực : "Anh tiết kiệm đấy chứ. Từ nhỏ dì An cho nhiều tiền tiêu vặt, chẳng chỗ nào cần tiêu nên đều gửi tiết kiệm hết. Hơn nữa, bây giờ cũng lương mà."
Thực tế, tiền tiêu vặt Tống Dực tiết kiệm từ nhỏ cũng một ít, nhưng nhiều đến thế, ít nhất là đủ cho tiền vé máy bay , lương lậu càng cần bàn tới, mới nửa năm thôi.
Tuy nhiên, ngoài lương , Tống Dực còn nguồn thu nhập cố định khác.
"Sao thể tiết kiệm nhiều thế nhỉ? Tiền của em tiêu hết sạch ," Viên Viên xòe hai bàn tay trắng, "Trong lợn đất chắc chỉ còn vài đồng thôi."
Đoàn Đoàn thong thả tiếp lời: "Em còn lợn đất, chị từ nhỏ còn chẳng con lợn đất mặt mũi ."
Đoàn Đoàn và Viên Viên đều là những kẻ tiêu tiền, điều tiền tiêu vặt của Viên Viên đều chui hết bụng, còn của Đoàn Đoàn thì dùng cả để mua sách, mua băng đĩa và đủ thứ linh tinh khác. Đoàn Đoàn thực chất là đứa con ít khái niệm về tiền bạc nhất trong nhà, thế nên lúc tiêu tiền cũng chẳng hề nương tay.
Viên Viên nghiêm túc khuyên bảo Đoàn Đoàn: "Con vẫn nên ý thức tiết kiệm tiền. Ví như chị em học xa nhà thế , lỡ việc gì gấp cần dùng tiền thì cũng đến nỗi hỏi xin bố ngay lập tức chứ? Đoàn Đoàn, chị học tập em ."
Đoàn Đoàn liếc cô một cái: "Học em cái gì? Học em chỉ tiết kiệm vài đồng bạc ?"
Viên Viên nghẹn lời: "Em... tiết kiệm vài đồng cũng là tiết kiệm chứ, điều đó chứng tỏ em ý thức phòng rủi ro, hơn kẻ tiết kiệm đồng nào như chị."
Đoàn Đoàn Tống Dực: "Có thật thế ?"
Tống Dực lắc đầu: "Không , em cần ý thức tiết kiệm tiền. Hết tiền thì cứ bảo , ."
Viên Viên há hốc mồm: "Còn chuyện như thế nữa ư? Anh Tống Dực, thế còn em?"
Tống Dực đáp: "Em đương nhiên cũng thôi, Viên Viên. Nếu em thiếu tiền tiêu thì đừng hỏi xin bố , cũng đừng với cả, chút tiền lương của cả để dành hẹn hò . Em cứ gọi điện trực tiếp cho , sẽ gửi tiền cho em."
Viên Viên hào sảng chắp tay về phía Tống Dực: "Anh, đa tạ! Em sẽ khách sáo !"
Nói thì , nhưng đó Viên Viên cũng từng hỏi xin tiền Tống Dực. Ở trường cô quản lý theo chế độ quân sự, tiền tiêu vặt cho còn chẳng chỗ mà tiêu.