Bản lĩnh dỗ vợ của đồng chí Tiêu Chính hiện tại đạt đến mức độ hỏa thuần thanh mượt, An Họa chọc cho vui vẻ cả buổi tối, lúc ngủ khóe miệng vẫn còn vương nét .
Ngày hôm , An Họa thấy "điều bất ngờ" mà Tiêu Chính .
"Báo cáo , con gái Tiêu Tư Tề xin đến trình diện!"
Viên Viên mặc bộ quân phục quân với áo xanh lá và váy xanh đậm, tư thế oai phong lẫm liệt, nghiêm túc chào một quân lễ với An Họa.
Đây quả thực là một điều bất ngờ cực lớn! An Họa mừng rỡ khôn xiết, nắm chặt lấy tay con gái: "Tốt , cứ ở nhà mà ở..."
"Thế thì ." Tiêu Chính thấy lập tức lên tiếng phản đối, "Con bé bây giờ là một quân nhân chính thức , quân nhân rời đơn vị, thể ở nhà mãi ? Hơn nữa, nơi đóng quân của đại đội bay bọn chúng cũng ở thành phố ."
" quy tắc chắc? Ý là, con bé ở gần nhà hơn ." An Họa lườm Tiêu Chính một cái.
"Phải , là trách lầm đồng chí An Họa , đồng chí An Họa là hiểu quy tắc nhất."
An Họa hứ một tiếng. Viên Viên bố đấu khẩu, cảm nhận sự ấm áp và thuộc lâu thấy.
Viên Viên: "Mẹ, cơ hội con sẽ xin nghỉ phép về thăm ."
An Họa mỉm vỗ vỗ tay con: "Được."
Tiểu Ngư Nhi về nhà thấy chị gái thì phấn khích hét lên, chạy ôm chầm lấy tay chị, ngửa cổ : "Chị Viên Viên, chị sẽ thường xuyên chơi với em ? Đi , phim Bến Thượng Hải sắp bắt đầu , chị mau đây xem Hứa Văn Cường với Phùng Trình Trình cùng em."
Viên Viên đó là ai, nghi hoặc .
An Họa : " Bến Thượng Hải là một bộ phim truyền hình, Hứa Văn Cường và Phùng Trình Trình là nhân vật nam nữ chính trong đó, con xem với nó ."
Viên Viên vốn ít cơ hội xem tivi, huống chi là loại phim giải trí . Bị em trai kéo đến tivi, chẳng mấy chốc cô cuốn , ríu rít cùng em thảo luận tình tiết.
Tiểu Ngư Nhi chợt thở dài: "Phùng Trình Trình quá, lớn lên em cưới Phùng Trình Trình vợ."
Viên Viên: "... Em vẫn còn là con nít ranh mà nghĩ đến chuyện cưới vợ ?"
Tiểu Ngư Nhi: "Thì cứ nghĩ chứ, kẻo tay chân luống cuống."
Viên Viên dở dở .
Tiểu Ngư Nhi hỏi: "Chị Viên Viên, chị là con gái nên chị cưới vợ, bao giờ chị mới cưới chồng?"
Viên Viên mỉm , vẻ ngoài vân đạm phong khinh, nhưng trong đầu hiện lên bóng dáng của một nào đó, như sực nhớ điều gì, ánh mắt cô tối sầm xuống.
"Hứa Văn Cường cũng khá lắm, là chị cưới Hứa Văn Cường ." Tiểu Ngư Nhi .
An Họa bưng đĩa cam cắt sẵn tới, bảo: "Người Hứa Văn Cường và Phùng Trình Trình là một đôi, con cứ nhất định chia rẽ họ ?"
Tiểu Ngư Nhi bĩu môi: "Con chia rẽ thì họ cũng ở bên , Phùng Trình Trình gả cho Đinh Lực mà, hơn nữa cuối cùng Hứa Văn Cường còn c.h.ế.t nữa."
Viên Viên ngẩn , hỏi: "Hứa Văn Cường và Phùng Trình Trình ở bên ?"
Tiểu Ngư Nhi gật đầu, kể cho chị kết cục của câu chuyện , bé xem qua một , giờ đang xem chiếu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-404-khong-phai-chiu-noi-kho-vi-tinh.html.]
Viên Viên xong, ngẩn một lát thở dài: " là một câu chuyện buồn."
An Họa con gái một cái, tổng cảm thấy Viên Viên trở về chút khác xưa, dường như thâm trầm hơn, trưởng thành hơn... Cô nhớ tới lời Tiêu Chính , cái tên Cố Lâm đó quân khu phía Tây Bắc. An Họa và Tiêu Chính đến nay vẫn giữa Viên Viên và Cố Lâm tình cảm đặc biệt gì .
Lúc , An Họa định bụng sẽ hỏi thử.
Tối hôm đó, An Họa bước phòng của Viên Viên. Thấy con đang lật xem album ảnh, cô hỏi: "Cuốn album thấy bao giờ, là ảnh con chụp ở trường ?"
Viên Viên gật đầu, chủ động giới thiệu cho . Album mỏng, ảnh nhiều, bên trong đều là học viên của trường hàng , nam nữ, mỗi ống kính đều rạng rỡ, chỉ một luôn giữ biểu cảm nhàn nhạt.
An Họa phát hiện, trong một bức ảnh chụp chung, đa đều ống kính, trai thích phía Viên Viên, thoạt cũng là ống kính, nhưng kỹ sẽ thấy ánh mắt hạ xuống, giống như đang tiêu cự Viên Viên.
"Đây là ai ?" An Họa hỏi.
Viên Viên im lặng một hồi, : "Cậu tên Cố Lâm, ..." Viên Viên định thêm vài câu, nhưng nên gì.
An Họa hỏi thẳng: "Có con thích ?"
Viên Viên sững , ngạc nhiên .
"Ánh mắt con như ." An Họa bảo.
Viên Viên chậm rãi gật đầu, lắc đầu.
"Vâng, thưa , con từng thích ." Viên Viên thừa nhận thẳng thắn, : " mà, thích con."
Lần đến lượt An Họa ngạc nhiên.
Viên Viên bảo: "Tóm , đây cũng là một câu chuyện buồn."
gương mặt Viên Viên, sự lạc lõng thì , mà bi thương thì nhiều. Cố Lâm đối với cô là một sự rung động thời thanh xuân, quá trình , nhưng nhất thiết một kết cục.
An Họa quan sát kỹ con gái, nhận thấy cô bé thực sự khoáng đạt, hề sự mê xót xa vì tình ái vây khốn.
"Con yêu, con..."
Viên Viên nắm lấy tay , : "Ngay từ khoảnh khắc quyết định trở thành phi công, con sẵn sàng hiến dâng bản cho bầu trời xanh. Tình yêu đối với con mà chỉ là dệt hoa gấm, chủ thể cuộc sống của con là bay lượn và gia đình."
An Họa con gái nhiều về lý tưởng và dự định của bản , thật, cô chút chấn động. Cô con gái út nghịch ngợm hồi nhỏ, thế mà trong vô tình trưởng thành thành một "đại nữ chủ" chủ kiến, tư tưởng...
An Họa lờ đờ trở về phòng ngủ, lay tỉnh Tiêu Chính đang ngủ say: "Anh dậy , em tâm sự với về con gái ..."
Tiêu Chính buồn ngủ díp mắt, chỉ thấy vợ cứ lải nhải cái gì mà "đại nữ chủ", cái gì mà "não yêu đương". Anh vươn tay ôm chặt lấy vợ, kéo lòng , lầm bầm: "Được , , là não yêu đương, chỉ yêu mỗi em thôi..."
An Họa đè đến mức thở nổi, tức đ.ấ.m một quả, đàn ông nới lỏng lực tay một chút ngủ .
Không ai để chia sẻ, An Họa cũng giận. Cô thầm nghĩ một cách an lòng, cô thể cần lo lắng hai đứa con gái của sẽ chịu nỗi khổ vì tình nữa .