Tiêu Tiểu Thúy bên cũng nhận điện thoại của An Họa.
“Mua nhà ạ? Mua chứ! Có bao nhiêu căn hả thím?” Tiêu Tiểu Thúy thực chẳng nghĩ gì đến việc bất động sản tăng giá, chủ yếu là bây giờ cô thấy cái gì cũng mua, đúng kiểu tâm lý của kẻ mới phất, tiền mà tiêu là thấy khó chịu vô cùng.
“Cháu còn bao nhiêu nữa? Chỉ một căn thôi.”
“Một căn thì một căn, bao nhiêu tiền ạ? Để cháu chuyển tiền cho thím.”
“Chuyện đó để hãy . , thím cháu đang cùng cô của cháu mở xưởng may kiếm tiền ?”
“Vâng ạ.” Tiêu Tiểu Thúy hì hì hai tiếng, nịnh nọt bảo: “Thím ơi, hồi đầu rủ thím là vì cháu trong tay thím là sản nghiệp lớn, thèm để mắt đến cái xưởng nhỏ của bọn cháu .”
An Họa bật : “Được , thím hỏi tội cháu . Thím chỉ hỏi thăm tình hình xưởng may của các cháu thôi, còn vụ đồng hồ điện t.ử cháu vẫn đang đại lý chứ?”
“Vẫn ạ, nhưng giờ đồng hồ điện t.ử dễ bán như nữa. Cả tủ lạnh do xưởng của Giám đốc Lâm sản xuất cũng khó bán, dân vẫn chuộng mấy nhãn hiệu nội địa lâu đời hoặc đồ nhập ngoại hơn.”
Lâm Tiểu Lôi là dã tâm, ba năm đầu tư mở một xưởng điện máy tại địa phương, chủ yếu sản xuất tủ lạnh. Khoản đầu tư cực lớn nhưng hiện tại kinh doanh khá khó khăn, chủ yếu là do vấp vấn đề lớn về kỹ thuật.
Mặc dù An Họa cũng góp vốn, nhưng về mặt kỹ thuật cô thực sự giúp gì nhiều, chỉ thể chờ xem Lâm Tiểu Lôi thuận lợi vượt qua cửa ải .
Giọng của Tiêu Tiểu Thúy tiếp tục truyền đến từ đầu dây bên .
“... Cái xưởng may cháu quy mô cũng lớn, cháu kinh nghiệm quản lý xưởng, chỉ sợ lỗ vốn thôi. Lúc tìm cô cháu góp vốn cháu còn do dự mãi, sợ thâm hụt hết vốn liếng của cô. Sau nghĩ, lỗ thì thôi, cùng lắm cháu kiếm tiền chỗ khác bù trả cô, hì! Kết quả là xưởng may cháu thành công thật. Chẳng duy trì bao lâu nhưng vốn liếng thì cháu thu hồi xong từ lâu ...”
An Họa lặng yên cô một hồi, mỉm : “Cháu vẫn đầu óc kinh doanh đấy, nếu thím ở vị trí của cháu, chắc như cháu .”
Tiêu Tiểu Thúy rộ lên như vịt thành tinh trong điện thoại: “Thím khen quá lời cháu ngại c.h.ế.t ! Ha ha ha ha ha........”
“Thôi, thím cúp máy đây, lúc nào rảnh thì dẫn con cái lên tỉnh chơi nhé.”
“Vâng ạ!”
Về chuyện mua nhà, An Họa cũng qua với Chu Mai Hoa, hỏi bà mua . Chu Mai Hoa lập tức lắc đầu ngay: “Mười vạn đồng, đào nhiều tiền thế, thôi, mua .”
An Họa bảo: “Chị thử gom góp cùng các con xem ? Cơ hội đấy, nếu cần tiền gấp thì bán vài năm, kiểu gì cũng lãi.”
Chu Mai Hoa tin lời An Họa , nhưng mà... bảo bà mở miệng gom tiền của các con thì bà , vả các con bà gì bao nhiêu tiền, chút lương bổng đó cũng chỉ đủ cho chúng chi tiêu thôi.
Chu Mai Hoa bảo để bà suy nghĩ thêm. An Họa gật đầu: “Được, chị cứ từ từ cân nhắc, vội, sang năm mới bắt đầu mở bán mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-430-gap-lai-co-nhan.html.]
________________________________________
Có thể thấy, đối với đại đa bình thường, dù ở thời đại nào thì mua nhà cũng chuyện dễ dàng. Thạch Vĩ Quang dù là cán bộ hưu trí cấp Chính sư mà mua một căn nhà nhỏ ở Kinh Thành còn khó khăn đến .
Còn hai căn, An Họa dự định để dành cho An Trạch một căn. Cô vốn tưởng trai chắc chắn đào ngần tiền, định bụng sẽ ứng cho , nhưng ngờ Bàng Tú Ni lấy mười vạn đồng.
An Họa ngạc nhiên: “Chị dâu, chị đúng là giấu kỹ thật đấy.”
Bàng Tú Ni ngượng ngùng bảo: “Ở đơn vị chị một cô, chồng cô buôn bán hải sản, hồi đầu chị góp một phần vốn đó.”
An Trạch sững sờ: “Sao ?”
Bàng Tú Ni : “Cho gì? Anh vốn dĩ hứng thú với mấy chuyện . Sao, lẽ nào thấy em tham gia kinh doanh là mất mặt ?”
An Trạch lắc đầu: “Thế thì , Nhà nước cũng đang khuyến khích phát triển kinh tế tư nhân mà.”
Điểm của An Trạch khá , tuy thanh cao nhưng hủ lậu.
“ Họa Họa, Điềm Điềm tìm đối tượng mới đấy.” Bàng Tú Ni vui mừng với An Họa: “Là do một đồng nghiệp của An Trạch giới thiệu, thanh niên đó trông lắm, tuy sinh viên đại học nhưng đơn vị công tác khá , điều kiện gia đình cũng , quan trọng nhất là Điềm Điềm thích .”
“Thế thì quá, sắp hỷ sự chị?”
Bàng Tú Ni gật đầu: “Chắc là sắp ... Bố bên cũng hài lòng với Điềm Điềm.”
“Chị bảo với Điềm Điềm, lúc con bé kết hôn, cô cô nhất định sẽ chuẩn một bao lì xì thật lớn cho con bé.”
“Chị sẽ chuyển lời tới nó.”
An Họa rời chỗ An Trạch, lái chiếc xe Xiali nhỏ của về đại viện, đường cẩn thận "hôn" m.ô.n.g một chiếc xe khác. An Họa lái xe tuy nhanh nhưng bao giờ vi phạm quy tắc, chỗ đông cũng phóng nhanh vượt ẩu, đ.â.m xe phía là do chiếc xe đó đột ngột chuyển làn.
An Họa giật , lập tức xắn tay áo xuống xe.
Chiếc xe phía là một chiếc Santana, bước xuống là một phụ nữ trung niên trang điểm đậm. An Họa định mở miệng lý luận thì thấy mặt phụ nữ liền sững . Trông quen mắt quá.
Người phụ nữ ban đầu cũng đầy mặt giận dữ, nhưng khi thấy An Họa cũng ngẩn , hồi lâu mới mở miệng: “Là cô....... vợ của Tiêu.......”
An Họa: “Cát Hồng Hà.......”