Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 439: Ông bà ngoại ra đời rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:52:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó, Tiêu Chính về đến nhà oang oang gọi: "Vợ ơi, với tới Kinh Thành một chuyến."
An Họa đang tưới hoa, cũng dừng tay, hỏi: "Đi gì thế ?"
"Anh ông bạn chiến đấu cũ gả cháu dâu, chúng xem thử."
Nói đoạn, Tiêu Chính chút thoải mái trong lòng. Cháu gái mới nhà trẻ, mà rước cháu dâu về nhà .
"Bạn chiến đấu cũ nào mà dành thời gian đích dự đám cưới của cháu trai ?"
"Thì là lão Hứa mà từng kể với em đấy, Hứa Khôn, lúc con cả nhà kết hôn ông cũng tới dự. Ông kết hôn sớm, sinh con cũng sớm, nên giờ cháu trai lấy vợ ."
"Vậy ." An Họa gật đầu.
________________________________________
Đêm đầu tiên đến Kinh Thành, Hạ Tòng Quân dẫn bé T.ử Hạ qua chơi.
Vừa cửa, T.ử Hạ chạy ngay về phía Tiêu Chính và An Họa, đôi chân ngắn cũn chạy thoăn thoắt, miệng ngọt ngào gọi: "Ông nội, bà nội!"
Tiêu Chính từ xa dang rộng cánh tay đón chờ, bế thốc cháu gái lòng, tươi rói. T.ử Hạ áp hai tay lên mặt ông nội hôn một cái, cũng quên bà nội, rướn sang hôn bà một cái nữa.
Tiêu Chính bế đứa cháu gái thơm mùi sữa, yêu chiều hết mực.
"Ông nội, bà nội, con nhớ hai lắm. Sau hai ở Kinh Thành luôn, đừng nữa ? Để ngày nào chúng cũng ở bên ."
Tiêu Chính cảm thấy mát lòng mát vô cùng. Bé T.ử Hạ thơm tho mềm mại coi như lấp đầy nuối tiếc vì một cô con gái "áo bông nhỏ" của . Đối mặt với lời yêu cầu của cháu gái, liên tục gật đầu đồng ý, khép miệng.
"Mẹ, bố, hai ở mấy ngày ạ? Sắp tới con định xin nghỉ phép, đưa T.ử Hạ sang châu Âu thăm ."
"Bố chỉ đến dự đám cưới thôi, mấy ngày là về . Con định đưa T.ử Hạ nước ngoài ? Hai con cũng tròn một năm gặp bố nó nhỉ, cũng , đưa con bé thăm bố ."
Hạ Tòng Quân mỉm gật đầu: "Vâng ạ, tròn một năm , con bé sắp quên mặt bố nó . Anh vốn thể nghỉ phép về thăm , nhưng con dành phép đến cuối năm hãy dùng."
Để Tiêu Chính ở chơi với cháu gái, An Họa dắt Hạ Tòng Quân phòng xuống, hai chuyện riêng tư.
"Bố T.ử Hạ ở đây, cuộc sống gì khó khăn con nhất định với . Tuy ở xa nhưng cho con lời khuyên thì lúc nào cũng ."
"Mẹ ơi, gì khó khăn ạ. Lúc mới , con đúng là quen thật, gì cũng thấy uể oải, nhưng giờ thì hơn nhiều ."
An Họa lấy từ trong túi một chiếc thẻ ngân hàng: "Thẻ con cầm lấy, mật khẩu là ngày sinh của T.ử Hạ. Mỗi năm sẽ định kỳ gửi đó một khoản tiền để lo chi tiêu cho gia đình nhỏ của các con."
Hạ Tòng Quân vội vàng từ chối: "Cái con nhận ạ. Tiền của cứ giữ lấy để hai ông bà tiêu xài. Tiền lương bảo mẫu ở nhà là bố con trả, chi tiêu của chúng con ít, lương của cộng với lương của con tiêu hết ạ."
An Họa dứt khoát ấn chiếc thẻ tay Hạ Tòng Quân.
"Mẹ các con chi tiêu ít, lương đủ dùng, nhưng đây là tấm lòng của , con nhất định nhận!" An Họa giữ c.h.ặ.t t.a.y Hạ Tòng Quân, "Con , bố T.ử Hạ ở tận nước ngoài, thể gánh vác nhiều trách nhiệm với gia đình , góp sức thì như sẽ góp thêm chút tiền nó. Tiền tuy là vạn năng nhưng đôi khi thực sự giải quyết nhiều việc."
"Mẹ..." Hạ Tòng Quân vẫn thấy nhận tiền . Cô chồng giàu , nhưng tiền của chồng là của chồng, cô bao giờ tơ hào, huống hồ chồng còn mấy con nữa.
"Tiểu Quân, đừng từ chối nữa, con cứ nhận . Dù tiêu thì để dành cho T.ử Hạ cũng . Còn về phần em trai em gái con thì con cần lo, con của đều đối xử công bằng, đứa nào cũng phần."
Nghe đến câu cuối cùng, Hạ Tòng Quân mới xuôi lòng: "Vậy... con cảm ơn ."
An Họa vỗ vỗ tay cô, mỉm .
"Bà nội, bà nội..." T.ử Hạ lon ton chạy , tay cầm một bông hoa nghênh xuân màu vàng, "Tặng bà nội bông hoa nhỏ ..."
"Cháu ngoan của bà." An Họa bế xốc T.ử Hạ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-439-ong-ba-ngoai-ra-doi-roi.html.]
T.ử Hạ thuận thế cài bông hoa nhỏ lên tai An Họa, vỗ tay : "Bà nội quá thôi!"
Hạ Tòng Quân ngắm chồng, cũng than thở: "Mẹ ơi, trông thực sự trẻ quá, chắc chắn sẽ nghĩ là bà nội của T.ử Hạ ."
Tiêu Chính chắp tay lưng gật đầu: ", giống bà nội, giống bác gái hơn."
An Họa lườm Tiêu Chính một cái: "Trẻ con lung tung thì thôi , cũng hùa theo."
Tiêu Chính nghiêm túc đáp: "Anh hùa , thật lòng đấy."
Hạ Tòng Quân giơ tay khẳng định: "Mẹ, con cũng thật lòng ạ."
T.ử Hạ trái , hiểu lớn đang gì, chỉ học theo: "T.ử Hạ cũng dối ."
An Họa hôn lên má cô cháu gái đáng yêu.
Tiêu Chính sang Hạ Tòng Quân hỏi: "Vợ thằng cả , tháng cụ Hạ nhập viện là vì chuyện gì thế? Nghe tình hình cũng khá nguy kịch."
"Ông nội con nhập viện ?" An Họa vẫn chuyện .
Hạ Tòng Quân thở dài gật đầu: "Tình hình đúng là nguy hiểm, may mà cấp cứu kịp thời... Là vì... vì chuyện của San San, nó lừa."
"Con gái nhà chú Hai con ?" An Họa tò mò hỏi: "Sao lừa ?"
"San San chẳng kết hôn với một nước ngoài , năm ngoái cuối cùng cũng theo về nước, nhưng phát hiện nhà ... thế nào nhỉ, tổ tiên đúng là quý tộc, cũng lâu đài, nhưng đó là chuyện quá khứ . Giờ chỉ là tầng lớp trung lưu bình thường thôi, vả , chiếc nhẫn kim cương lớn tặng lúc cầu hôn cũng là đồ giả."
Hạ Tòng Quân lắc đầu thở dài.
________________________________________
"San San vì sĩ diện nên sự thật với gia đình, nhưng hiểu chuyện lộ ngoài. Lúc họp mặt gia đình, thím Ba công khai vạch trần chuyện đó. Mẹ San San thấy mất mặt, ép nó ly hôn về nước, nhưng về mới phát hiện San San mang thai..."
An Họa đến nhập tâm, hỏi dồn: "Thế nữa?"
"Rồi thì còn cách nào khác, San San đành bỏ cái t.h.a.i đó... Chuyện đến nước , danh tiếng của San San trong giới coi như hỏng . Có lẽ con bé cũng chút hận nó, nên dứt khoát nước ngoài nữa, còn tuyên bố sẽ bao giờ về nữa. Ông nội con giận San San hủy hoại con bé, cũng giận San San và thím Ba màng đến thể diện của đại gia đình, cứ đấu đá lẫn , thế là giận đến mức nhập viện luôn."
An Họa gật đầu: "Mẹ San San và thím Ba đúng là nên trò đó mặt ông cụ... Vậy sức khỏe ông cụ khá hơn ?"
Hạ Tòng Quân : "Đỡ hơn ạ, nhưng thể thấy rõ là sức khỏe còn như nữa."
Tiêu Chính: "Đợi việc bên nhà họ Hứa xong xuôi, chúng sẽ qua thăm ông cụ."
Hạ Tòng Quân đáp: "Vâng, để con báo với bố con một tiếng."
Đến tối, Tống Dực và Tư Hiền cũng qua chơi. Hai đều mặc áo khoác măng tô màu kaki, trông như đồ đôi .
Tư Hiền thấy An Họa rạng rỡ, bước chân định chạy về phía . Tống Dực thấy giật , vội vàng đỡ lấy cô: "Tổ tông của ơi, em chậm thôi, tim sắp nhảy ngoài vì em đấy."
An Họa thấy cảm thấy đúng. Tống Dực bình thường đúng là yêu chiều Tư Hiền, nhưng cũng đến mức phóng đại như .
Cô nhịn hỏi: "Sao thế? Có tin vui ?"
Tư Hiền ngẩn : "Mẹ, thông minh thật đấy, đoán nhanh thế?"
Tống Dực cũng : "Bố, , hai sắp ông bà ngoại ạ."