Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối - Chương 46: "Nếu anh không đưa mẹ về quê, tôi sẽ ly hôn với anh"
Cập nhật lúc: 2025-12-19 14:39:57
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xuân Nha rõ ràng dọa sợ, cô bé thu , sợ hãi bà cụ Vương.
Đông Đông cũng ôm chặt lấy đùi An Họa, mách tội: "Mẹ ơi, bà nội Xuân Nha nhéo tay con đau lắm."
Hôm nay Đông Đông mặc áo dài tay bằng vải thô để chống côn trùng cắn. An Họa vén tay áo thằng bé lên xem, cánh tay quả nhiên mấy dấu ngón tay tím đỏ.
Sắc mặt An Họa lập tức lạnh xuống.
Bà cụ Vương thấy liền xòa: "Đứa nhỏ nhà cô quý giá quá nhỉ, cũng dùng sức mấy . mà Đông Đông , cô cũng đừng tính toán quá, hai nhà chúng là một nhà cả , Đông Đông cũng gọi một tiếng bà nội đấy."
An Họa khẩy một tiếng: "Sao thành một nhà ?"
"Chậc, chẳng , định hôn ước từ nhỏ cho Đông Đông nhà cô và Xuân Nha. cũng chẳng yêu cầu gì nhiều, ngày mai bày hai mâm cơm, đưa tiền sính lễ đây là giao con nhỏ Xuân Nha sang nhà cô luôn, từ nay về nó là nhà cô!"
An Họa nửa nửa hỏi: "Ý bà là, gả Xuân Nha cho nhà dâu nuôi từ bé?"
" thế!" Bà cụ Vương vỗ đùi cái đét, chỉ Xuân Nha : "Đừng nó còn nhỏ, cô xem nét mặt xem, mắt to mũi cao, đúng là một mầm non mỹ nhân đấy!"
"Dâu nuôi từ bé gì cơ?" Tiêu Chính từ vườn tới, quát lớn.
Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô, cánh tay lộ còn to hơn cả đùi bà cụ Vương, cộng thêm giọng sang sảng như chuông đồng, một tiếng quát khiến mặt đất như rung chuyển, bà cụ Vương theo bản năng lùi hai bước.
nghĩ đến mục đích của , bà ép bản trấn tĩnh: "Con trai nắm tay cháu gái , chẳng lẽ nên định ?"
"Hồ đồ!" Tiêu Chính trợn ngược mắt bò, chỉ tay ngoài: "Cút ngoài!"
Anh vốn chẳng coi bà cụ Vương gì, lười lãng phí lời lẽ với bà , chỉ trực tiếp đuổi là xong.
An Họa đảo mắt một vòng: "Bà cụ, khoan hãy , chúng xuống bàn bạc kỹ chuyện ."
Bà cụ Vương mắt sáng rực lên, tưởng An Họa đồng ý, mừng rỡ bảo: "Được, bàn bạc!"
Tiêu Chính kinh ngạc, nhưng khi thấy vẻ mặt gian xảo của An Họa, nuốt lời định xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, bộ dạng như thể "cứ để cô quậy, sẽ dọn bãi chiến trường cho cô".
"Đã bàn bạc thì đương nhiên bàn bạc mặt , chứng thì ?" An Họa đoạn liền ngoài.
Bà cụ Vương thấy thế, mặt mày rạng rỡ theo. Bà ngày đêm sầu não, con trai cả nuôi lớn ba đứa con gái tốn bao nhiêu lương thực, cuối cùng cũng gả sang nhà ! Đã đằng nào cũng là nhà , thà gả sớm một chút cho đỡ tốn cơm tốn gạo.
Thế nên, dù rõ hai đứa trẻ bốn tuổi nắm tay chẳng là cái đinh gì, bà vẫn cố tình kiếm chuyện vòi vĩnh nhà An Họa. Nếu loạn mà thành công thì đẩy cái nợ Xuân Nha , còn thành thì bà cũng chẳng mất mát gì.
Bà cụ Vương hý hửng nghĩ thầm, ngờ việc thành thật! Bà tính kỹ , khi tống Xuân Nha dâu nuôi từ bé, Xuân Hoa và Xuân Liễu cũng sẽ tống về quê, đó bà sẽ chọn một đứa con trai của nhà thằng hai mang lên đây, cho con nuôi của con trai cả. Liêu Tam Muội bụng gì, bà thể trơ mắt con trai cả tuyệt tự !
Bà cụ Vương tự thấy cảm động vì chính , thằng cả mà như bà lo liệu, c.h.ế.t đến bưng bát hương cũng chẳng !
Bà cụ Vương gọi An Họa , đang định bàn xem tìm ai chứng thì thấy An Họa cất giọng hét lớn: "Mọi mau mà xem , kẻ buôn !"
Tiếng hét bà cụ Vương giật b.ắ.n : "Kẻ buôn nào? Ở cơ?"
Mấy hộ dân sống xung quanh đều chạy , đầu là Chu Mai Hoa với vẻ mặt kích động: "Đây là khu quân đội cơ mà, kẻ buôn nào gan lớn thế dám xông đây? Hắn mù ?"
An Họa mỉm bà cụ Vương, : "Bà cụ Vương, bà đem những lời với nhắc một nữa xem nào."
Bà cụ Vương chằm chằm An Họa, cảm thấy gì đó sai sai.
An Họa thấy bà , liền tiếp lời: "Chẳng bà gả cháu gái bà là Xuân Nha cho nhà dâu nuôi từ bé, đòi đưa tám trăm đồng tiền sính lễ ?"
Lời thốt , đám đông vây xem lập tức xôn xao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-46-neu-anh-khong-dua-me-ve-que-toi-se-ly-hon-voi-anh.html.]
"Dâu nuôi từ bé? Bà cụ Vương lú lẫn , giờ xã hội cũ ." "Đây là bán cháu lấy tiền chứ gì! Chậc chậc, lương Phó Chính ủy Vương ít, bà già cái trò đó nhỉ."
Bà cụ Vương thấy chỉ trỏ liền biện hộ: " là của Vương Hòa Bình, là bà nội của Xuân Nha, hôn sự của cháu gái tất nhiên do quyết định! Ai bảo là bán lấy tiền? Đó là sính lễ! Nhà các gả con gái lấy sính lễ !"
An Họa vỗ tay hai cái hiệu im lặng: "Mọi thấy cả đấy, bà cụ Vương bán cháu gái, kẻ buôn chính là bà ."
Chu Mai Hoa khinh bỉ bà cụ Vương: "Hành hạ con dâu , giờ đến cả cháu gái cũng tính kế! Có bà tống hết con của cái Tam Muội để lấy chỗ cho mấy thằng cháu ở quê của Vương Hòa Bình ? Đứa trẻ bốn tuổi mà bà cũng xuống tay , nhổ !"
Lời trúng tim đen, nhưng bà cụ Vương chẳng chút sợ hãi, chống nạnh gào lên: "Thì nào? Chuyện nhà liên quan quái gì đến các ! Lũ rỗi lo chuyện bao đồng!"
lúc , Liêu Tam Muội xông tới, ôm chặt lấy Xuân Nha lòng, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng bà cụ Vương: "Xuân Nha là con gái con, bà đừng hòng bán nó!"
Bà cụ Vương Liêu Tam Muội như kẻ ngốc: "Ai bảo là bán? Đó là tìm nhà t.ử tế cho nó! Đàn bà chúng chẳng sớm muộn gì cũng trải qua chuyện !"
"Nó mới bốn tuổi thôi!" Liêu Tam Muội gào lên đau đớn.
"Cô dám gào mặt !" Bà cụ Vương định lao tới nhéo Liêu Tam Muội.
Lần , Liêu Tam Muội nhẫn nhịn như khi nữa, chị thế mà né !
Bà cụ Vương lập tức thấy uy quyền của thách thức, xắn tay áo, giơ bàn tay định tát Liêu Tam Muội.
An Họa gần đó liền giữ c.h.ặ.t t.a.y bà : "Bà cụ, bà đây là việc riêng của nhà bà, thấy hẳn . Điều thứ nhất của Luật Hôn nhân là xóa bỏ chế độ hôn nhân phong kiến cưỡng ép, trọng nam khinh nữ, coi thường lợi ích con cái. Điều thứ hai là nghiêm cấm dâu nuôi từ bé. Hành vi của bà là phạm pháp bà ? thể báo công an bắt bà cải tạo đấy!"
An Họa vốn gương mặt kiều diễm, lúc lạnh lùng như băng, ánh mắt sắc lẹm, trong thoáng chốc toát luồng sát khí đáng sợ giống hệt chồng . Bà cụ Vương dọa cho run rẩy, đôi chân bó vững mà ngã bệt xuống đất.
"Cô... cô..." Bà run rẩy chỉ tay An Họa, nên lời.
Bà cụ Vương ngày đầu gây chuyện, nhưng khác cùng lắm cũng chỉ tìm đến Vương Hòa Bình mách vài câu, Vương Hòa Bình về nhà bà vài câu, lâu dần khiến bà nảy sinh ảo tưởng là ông trời con, chẳng sợ ai trong khu tập thể . hôm nay đụng An Họa, giống những khác thế ?
Lại còn bà phạm pháp, bắt cải tạo... Có thật nhỉ?
Trong lúc bà cụ Vương còn đang nghi hoặc thì thấy con trai vội vã chạy về phía . Bà lập tức mếu máo, kêu gào t.h.ả.m thiết: "Con ơi, bọn họ đều bắt nạt con đây ..."
"Phó Chính ủy Vương về đúng lúc lắm," An Họa tóm tắt ngắn gọn sự việc, "Bà cụ đến nhà ăn vạ đòi tiền, xem chuyện xử lý thế nào ."
Vương Hòa Bình hổ đến mức chỉ chui xuống lỗ nẻ. Anh đỡ bà cụ Vương dậy, cúi chào An Họa và Tiêu Chính: "Thật xin , ở quê lên hiểu nhiều, hai đừng chấp nhặt với bà cụ."
An Họa nhẹ: "Chúng thì gì để chấp nhặt, chỉ là lo lắng cho Phó Chính ủy Vương thôi, chuyện gia đình nhỏ còn quản xong thì quản việc lớn?"
Vương Hòa Bình hiểu đạo lý , đây bà cụ Vương chỉ tiếng hành hạ con dâu, giờ thêm tiếng ác bán cháu gái, khác nào đặt một hòn đá cản đường con đường thăng tiến của . Anh cầu xin bà cụ: "Mẹ... coi như vì con mà nghĩ một chút , đừng quậy phá nữa!"
"Cái gì? Anh bảo quậy phá?!" Con trai từ bao giờ lời nặng nề như thế với bà !
Bà cụ Vương lập tức lóc kể lể: "Khổ quá! Cái thằng Hòa Bình bất hiếu ! Cha đoản mệnh c.h.ế.t sớm, một ăn xin nuôi hai em khôn lớn, lúc đó khổ thế nào chứ, một đàn bà chân bó, lưng cõng một đứa, tay dắt một đứa, nuốt nước mắt lẫn m.á.u mới nuôi các thành ... Giờ ngày sướng đến , chê phiền ? Được, , về quê! May mà em trai vô lương tâm như , nó sẽ lo cho !"
Những lời bà cụ Vương bao nhiêu , nhưng nào cũng nắm thóp Vương Hòa Bình. Quả thực, để nuôi lớn hai con trai, những ngày tháng bà cụ trải qua khác gì địa ngục. Vương Hòa Bình đến giờ vẫn nhớ, một hồi nhỏ, họ ba ngày xin miếng ăn nào, cuối cùng thấy một con ch.ó hoang tha nửa cái bánh bao, bà cụ đói đến lả lấy sức mạnh ở , lạch bạch chạy đến cướp lấy nửa cái bánh bao từ miệng chó, nấu nửa nồi cháo loãng cứu mạng cả ba .
Mỗi khi nhớ chuyện đó, Vương Hòa Bình thể cứng rắn với .
"Mẹ..."
Thấy đầu Vương Hòa Bình gục xuống, tiếng của Liêu Tam Muội bỗng vang lên:
"Vương Hòa Bình, nếu đưa về quê, sẽ ly hôn với ."