An Họa đơn vị, chị Mã lập tức xán gần, tò mò hỏi: "Dạo em mà mất hút thế?"
An Họa đáp: "Em về nhà ngoại ở tỉnh lỵ một chuyến." Ngừng một lát, An Họa hỏi chị Mã: "Em thuê một căn nhà ở trong huyện, nhất là kiểu nhà cổ, sân vườn, chị thông tin gì ở mảng ?"
Chị Mã "ồ" lên một tiếng: "Thuê nhà gì thế em?"
An Họa bảo: "Có đến ở một thời gian ạ."
Chị Mã hiểu sai ý: "Là nhà bên chồng em định đến cậy nhờ hả? Chậc, tuy chồng em quan to thật đấy, nhưng cái khổ của gốc nông thôn là thế, họ hàng quê dựa dẫm quá nhiều, cũng đau đầu lắm."
An Họa mỉm , cũng chẳng buồn đính chính: "Thế nào ạ? Chị giúp em việc ?"
Chị Mã ngẫm nghĩ bảo: "Giờ nhà ai cũng chẳng dư dả phòng ốc mà cho thuê ... Để chị cứ ngóng giúp em , thì dám hứa chắc nhé."
An Họa nắm tay chị Mã cảm ơn: "Vâng, chị cứ hỏi giúp em ... À, khi em con gái chị sắp xuất giá? Đợt thu đông em gom ít bông dùng hết, nếu chị cần thì em đổi cho chị."
Chị Mã phấn khích: "Chị cần! Chị cần chứ!"
Con gái lấy chồng, chị định bụng cho của hồi môn là sáu chiếc chăn bông. Em gái chị giúp mua bông cho hai chiếc, gom góp từ họ hàng hai chiếc nữa, đang sầu não vì còn thì gặp ngay An Họa.
Chị Mã nắm ngược tay An Họa: "Chuyện nhà cửa em đừng lo, cứ để đấy chị lo tất!"
An Họa một nữa cảm ơn. Chị Mã tiếp: " , em còn nhớ cái cô quét dọn chị kể hồi ? Cái cô do bên bộ đội các em giới thiệu sang ."
"Phùng Kỳ ạ?"
Chị Mã: " đúng đúng, chính là cô , cô chuyển sang phân xưởng , còn biên chế chính thức nữa!"
An Họa hỏi: "Sao mà chuyển nhanh thế chị?"
"Nói thì cứ như đang diễn tuồng sân khấu ! Cô chẳng phụ trách dọn dẹp khu kho hậu cần , hôm lão Lưu quản kho uống quá chén mới , thế nào mà hút t.h.u.ố.c trong kho! Thế là đốt luôn cái kho chứ . Lão Lưu thấy lửa cháy thì sợ c.h.ế.t khiếp, đực đó nhúc nhích nổi, chính Phùng Kỳ kịp thời dập tắt lửa, nên mới gây tổn thất lớn. Ai mà ngờ chứ, cảnh tượng đó lọt đúng mắt ông giám đốc đang thị sát ngầm."
Chị Mã tặc lưỡi cảm thán.
"Em bảo xem giống diễn tuồng ? Sao mà khéo thế ..."
An Họa quá ngạc nhiên. Phùng Kỳ dù cũng là nữ chính, chút khí vận cũng là chuyện thường tình.
Chị Mã: "Trở thành công nhân chính thức thì đến chuyện ở ký túc xá tập thể nữa, còn giải quyết cả vấn đề hộ khẩu đấy! Chậc chậc, lúc đầu t.h.ả.m hại là thế mà trong thời gian ngắn đổi đời ! Lão Lưu thì t.h.ả.m thôi , xuống thế chỗ Phùng Kỳ quét dọn, nhưng cũng đáng đời lão, ai bảo việc sai sót..."
An Họa vui khi thấy Phùng Kỳ sống hơn. Cô hy vọng rằng, nữ chính khi lệch khỏi cốt truyện gốc cũng thể sở hữu một cuộc đời rực rỡ của riêng .
________________________________________
Dương Thiên Kiêu đến tìm An Họa, hiếm khi thấy cô nàng vẻ thẹn thùng, lúng túng. An Họa đoán ngay cô định chuyện gì, nhưng vội vã vạch trần.
Dương Thiên Kiêu: "... Mình thảo luận với một chuyện."
An Họa nhịn , nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì? Cậu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-theo-chong-nhap-ngu-ta-tro-thanh-tam-can-bao-boi/chuong-85-lao-co-nuong-con-muon-tim-hang-nguoi-the-nao.html.]
Dương Thiên Kiêu xoắn xoắn b.í.m tóc dài, hồi lâu mới lí nhí như muỗi kêu: "Lý Hàn Tùng hôm qua..."
An Họa chăm chú cô nàng. Hôm qua ? Tỏ tình ? Nắm tay ? Không lẽ nhanh đến mức hôn chứ??
Dương Thiên Kiêu: "Hai đứa ở bờ sông, kéo đàn nhị cho ."
An Họa: "...... Kéo đàn nhị thôi mà thẹn thùng cái gì?"
Dương Thiên Kiêu lườm một cái, tiếp: "Vì kéo quá, cảm động phát , liền... lấy khăn tay lau nước mắt cho , cẩn thận, ngón tay chạm mặt ."
Nói xong, cô vội vàng giải thích: "Chỉ là vô tình chạm nhẹ thôi, sờ mặt , đừng hiểu lầm!"
An Họa: "......" Hồi tưởng quá khứ, dường như thời cấp ba cô cũng chẳng thuần tình đến mức .
Hơn nữa, Lý Hàn Tùng là kẻ tông điếc mà! Kéo bản nhạc nào cũng chẳng hồn, Dương Thiên Kiêu thấy ? Chẳng lẽ hai cùng "tông điếc" gặp nên hợp cạ?
"Cậu bảo xem, tụi đang yêu đương ?" Hỏi xong câu , mặt Dương Thiên Kiêu đỏ bừng như gấc.
An Họa: "...... Anh thế nào? Có xác định rõ ràng mối quan hệ của hai ?"
Dương Thiên Kiêu ngẫm nghĩ, thất vọng lắc đầu: "Thực tụi mới gặp tổng cộng ba ."
Mới gặp thứ ba dụ con gái nhà bờ sông kéo đàn nhị, Lý Hàn Tùng cũng khá đấy chứ.
An Họa bảo: "Anh theo đuổi là chuyện cần bàn cãi, nhưng chắc thấy nhanh quá sợ hoảng, nên kịp tỏ tình thôi. Nếu thích thì cứ chờ là ."
Dương Thiên Kiêu ngại: "Có vội vàng quá ?"
An Họa : "Không , đây là biểu hiện của yêu bao giờ, tâm trạng lo lắng mất thôi."
Dương Thiên Kiêu đúng là từng yêu đương nghiêm túc nào, là xem mắt, nhiều nhất là gặp hai thôi. Nghe lời An Họa, lòng cô nàng cũng yên tâm hẳn. Ừm, cứ chờ là .
________________________________________
Tuy nhiên, kẻ để cô kéo dài thêm nữa. Vừa về đến nhà, chị dâu Dương với Dương Thiên Kiêu: "Chị tìm cho dì một mối nữa đây, điều kiện lắm, là lãnh đạo ở trạm biến điện đấy."
Dương Thiên Kiêu chẳng buồn đoái hoài, thẳng phòng. Chị dâu Dương sang mách Dương: "Mẹ xem nó kìa..."
Mẹ Dương sắc mặt đổi, thản nhiên : "Thay vì lo mấy chuyện bao đồng , chi bằng chị về nhà ngoại mà gùi khẩu phần lương thực của chị sang đây."
Chị dâu Dương bĩu môi, hộ khẩu của chị ở quê, nhưng chị lao động, tính công điểm thì chút lương thực đầu đó thấm tháp ? Nhà họ Dương bốn lương, chẳng lẽ nuôi nổi chị ? Thật là keo kiệt.
"Mẹ, con cũng là vì cho cô út mà! Mẹ bảo xem cô bao nhiêu tuổi , hai mươi sáu đấy! Cứ chịu lấy chồng, hàng xóm láng giềng cho thối mũi!"
Mẹ Dương hỏi: "Cái lãnh đạo trạm điện chị là họ Kiều đúng ? Người lùn, vợ c.h.ế.t, đang nuôi ba đứa con?"
Chị dâu Dương gượng gạo, đó lý sự cùn: "Người điều kiện mà ! Thiên Kiêu cũng thành lão cô nương , còn tìm hạng thế nào nữa? Không con bênh cô út, mà là chắc trúng Thiên Kiêu !"