Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 103: Người thì không thể ăn phân được

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:53:11
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Chính giật , vội vàng hất tay Thạch Tiểu Quân .

Gân xanh trán nhảy thình thịch: "Mày cạnh tao từ bao giờ thế hả?"

Thạch Tiểu Quân ngoáy ngoáy mũi, tầm mắt dán chặt màn hình phim, miệng quên trả lời Tiêu Chính: "Mẹ cháu chê cháu hôi, đuổi cháu sang bên , bảo dì An cạnh cháu ạ."

Nghe nó thế, Tiêu Chính quả nhiên ngửi thấy một mùi hôi hám.

Anh chê bai: "Sao mày mùi phân gà thế ?"

Thạch Tiểu Quân: "Ồ, chiều nay cháu ngủ trong chuồng gà một giấc."

Tiêu Chính: "......"

Anh cũng chẳng buồn hỏi tại chuồng gà mà ngủ nữa.

Tiêu Chính rướn cổ về phía vợ , giữa và cô giờ ngăn cách bởi Thạch Tiểu Quân và Thạch Tiểu San. Đừng là nắm tay, đến câu gì cũng gào khản cả cổ.

Tiêu Chính tức giận hừ một tiếng, dứt khoát dậy ngoài.

Thạch Tiểu Quân theo bóng lưng Tiêu Chính, tự ngửi ngửi , cuối cùng đắc ý vắt chân chữ ngũ, cả dựa ngửa ghế.

Đã hun chú Tiêu hôi chạy mất .

Thế là một nó độc chiếm hai cái ghế!

________________________________________

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Lúc phim tan tầm, vẫn chạy đến bên cạnh An Họa giơ ngón tay cái tán thưởng.

"Giỏi thật đấy, tên của cô còn hiện lên cả phim cơ."

"Lợi hại, lợi hại, trong đám chị em gia quyến cô là tiền đồ nhất đấy."

Những đến nịnh nọt mặt An Họa đều là quen, cô chào hỏi từng một mới lịch sự rời .

An Họa gọi với theo Tiêu Phương Phương phía : "Em thấy trai em ? Sao em biến mất ?"

Tiêu Phương Phương đang bế Đông Đông đang ngủ gật, lắc lắc đầu, , thấy.

Thạch Tiểu Quân chạy ngang qua, thấy lời An Họa thì ngoái đầu : "Dì An ơi, chú Tiêu về lâu , chú mùi phân gà cháu hun cho ngất xỉu ."

Chu Mai Hoa quát lên: "Mày cũng mùi phân gà , mau về nhà tắm rửa cho sạch sẽ ngay, nếu tối nay đừng ngủ nghê gì nữa, xó tường cả đêm !"

Thạch Tiểu Quân mặt quỷ, chạy biến như một cơn gió.

Chu Mai Hoa đau đầu, cảm thấy như già thêm mấy tuổi.

An Họa : "Cũng may Đông Đông nhà giống nó."

Nếu cô cũng già thêm mấy tuổi mất.

Chu Mai Hoa ngưỡng mộ thôi: "Mấy đứa ngoan như Đông Đông nhà cô mấy đứa ? Cô đúng là thật."

đó, Chu Mai Hoa : "Đứa đầu ngoan, đứa thứ hai chắc nhé. Các cụ bảo , long sinh cửu tử, mỗi đứa một tính, mà đứa thứ hai cực kỳ dễ trái ngược với đứa đầu."

An Họa cầu nguyện: "Hy vọng đứa thứ hai sinh một cô con gái!"

Chu Mai Hoa gian xảo hỏi cô: "Thế định bao giờ thì sinh?"

An Họa hiện giờ đối với chuyện sinh con là thái độ thuận theo tự nhiên, đồ bảo hộ thì lúc dùng lúc , đôi khi hưng phấn quá kịp dùng thì thôi .

"Tùy duyên thôi ạ." Cô : "Xem ông trời khi nào thì gửi đến cho ."

________________________________________

Vừa về đến nhà, An Họa bắt gặp ánh mắt oán trách của Tiêu Chính.

Khâu Thục Thận nhịn , tới thì thầm với An Họa: "Bố con đang kéo con rể đ.á.n.h cờ đấy, con mau cứu nó ."

An Họa tới, bàn cờ, Tiêu Chính di chuyển một quân cờ: "Chiếu tướng!"

An Bá Hòe vui: "Con giúp nó gì."

An Họa : "Con mà giúp , tối nay còn ngủ nghê ? Bố ơi, bố đ.á.n.h cờ thì cũng đừng tìm Tiêu Chính chứ, là tay cờ vịt, bố thắng cũng chẳng thấy thành tựu gì ."

Tiêu Chính trong lòng gật đầu như bổ củi.

thế, đúng thế.

"Nếu vì Chính ủy Thẩm ở nhà bên nhà, bố mới thèm tìm nó chắc." An Bá Hòe hừ nhẹ một tiếng, xua tay cho bọn họ .

An Họa kéo Tiêu Chính phòng.

Vừa đóng cửa , Tiêu Chính ôm lấy vợ hôn một cái: "Biết thế thà ở ngửi mùi phân gà của thằng Thạch Tiểu Quân còn hơn."

Tiêu Chính ham đ.á.n.h cờ, mặc dù hôm nay bố vợ vì nể mà đổi sang đ.á.n.h cờ tướng, vẫn cảm thấy đau khổ. Trước đây còn ghen tị vì bố vợ cứ tìm Thẩm Tuấn suốt, giờ thì chỉ mong Thẩm Tuấn ngày nào cũng mặt ở nhà.

Tiêu Chính còn tranh thủ mách tội bố vợ với An Họa: "Bố ngày nào cũng lải nhải bảo sách chữ, còn đòi kiểm tra nữa! Công việc của bận rộn như thế, lấy thời gian chứ."

An Họa về phía : "Lấy thời gian? Tối nào cũng bớt nghĩ về cái chuyện đó một tí là thời gian ngay thôi."

Tiêu Chính khẽ ho một tiếng, sờ sờ mũi: "Nếu nghĩ, sẽ là em đấy."

An Họa khẽ ngắt đùi non của một cái.

Tiêu Chính hít ngược một lạnh, bắt đầu chân tay táy máy.

An Họa đẩy : "Đi tắm ."

Tiêu Chính hiểu quy tắc, hai lời, nhanh nhẹn ngay.

________________________________________

An Bá Hòe và Khâu Thục Thận một nữa đề cập đến chuyện về tỉnh thành.

An Họa theo lệ vẫn : "Đừng về nữa, ở đây sống bao nhiêu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-103-nguoi-thi-khong-the-an-phan-duoc.html.]

Khâu Thục Thận : "Tốt thì thật, nhưng đạo lý bố vợ cứ ở lì nhà con rể mãi thế? Người sẽ đấy."

An Họa: "Mình sống cuộc đời của , mặc kệ gì?"

An Bá Hòe : "Đừng lôi thôi nữa, bố đang thu dọn đồ đạc , hai ngày nữa sẽ ."

An Họa cuống lên, cô hề ý định để An Bá Hòe và Khâu Thục Thận rời khỏi huyện Vân.

"Bố, bố còn tham quan mấy ngôi làng xung quanh ? À đúng , ở chợ nhà họ Phương một bức hoành phi 'Trạng nguyên cập ', hôm nào con đưa bố xem."

An Bá Hòe trầm tư suy nghĩ.

An Họa ôm lấy cánh tay ông nũng nịu: "Chao ôi bố ơi, bố cứ ở thêm ít ngày mà, con nỡ để bố ."

Tốt nhất là ở đến tận năm khi cuộc đại vận động bắt đầu, lúc đó An Bá Hòe chắc chắn sẽ về nữa. Theo cô , ông bố nhỏ của nhát gan lắm, tình hình bên ngoài dọa cho một trận là chắc chắn sẽ tự tìm vỏ mà rúc ngay.

Khâu Thục Thận cũng nỡ xa con gái, : "Ông An , là ở thêm một tuần nữa?"

An Bá Hòe gật đầu: "Thế cũng . Họa Họa, con cứ bận việc của con , cần chuyên môn tiếp bố , bố tự loanh quanh đây là ."

An Họa cứ tùy ý ông.

"Mẹ ơi ơi ơi......" Đông Đông chạy , khuôn mặt đỏ bừng vì nắng, phấn khích : "Cây nho mọc thêm nhiều lá mới lắm, còn cả dây nho đang leo lên giàn nữa ạ."

Nói đoạn, nó còn kéo An Họa xem.

"Mẹ , tuần dây của nó ở vị trí , con dấu đây , hôm nay nó dài đến chỗ , cao thêm một đoạn dài luôn! Lúc lớn nhanh như thế ."

An Họa chăm chú con trai giảng giải, mỉm hỏi: "Con tại mấy ngày nay nó lớn nhanh lạ thường ?"

Đông Đông lắc đầu.

An Họa : "Bởi vì tuần , cô bón phân cho nó đấy."

Đông Đông hỏi: "Phân là gì ạ?"

An Họa chỉ chỉ về phía bể phân ở sân : "Nước phân mà cô múc từ bể lên chính là phân bón. Rau xanh trong vườn, hoa, cả cây nho của con nữa, đều nhờ ăn phân bón trong bể mới lớn nhanh và tươi như thế đấy."

Đông Đông nửa hiểu nửa : "Vì ăn phân bón lớn nhanh ạ?"

An Họa: "Bởi vì trong phân bón chứa nhiều chất dinh dưỡng cần thiết cho thực vật phát triển, những kiến thức đợi con lên trung học sẽ học thôi."

Đông Đông : "Mẹ ơi, con thể lên thẳng trung học luôn mà học tiểu học ạ?"

An Họa: "Thế , ai học học chạy ."

Đông Đông: "Vậy ngày mai con học tiểu học luôn ?"

"Ngày mai chắc chắn là , nhưng mà......" An Họa suy nghĩ một lát, : "Năm thì thể."

Thời vẫn quy định bảy tuổi mới học lớp một, Đông Đông năm sáu tuổi, An Họa ý định đưa thằng bé đến trường tiểu học .

Đông Đông vui mừng hớn hở: "Con bảo với Quân đây, năm con là học sinh tiểu học , để khỏi cứ gọi con là ranh nít nữa."

An Họa giữ nó , lau mồ hôi trán cho nó: "Được , ."

Đông Đông chạy sang nhà đối diện, Thạch Tiểu Quân đang cùng hai thằng bạn đấy than ngắn thở dài, trong nhà lớn.

"Anh Quân ơi." Đông Đông gọi.

Thạch Tiểu Quân uể oải nhấc mí mắt liếc nó một cái: "Đông Đông đến đấy ."

"Mẹ em bảo, năm em học tiểu học ." Đông Đông xong, liền mong chờ Thạch Tiểu Quân.

Thạch Tiểu Quân gật đầu, cũng chẳng buồn đáp lời.

Đông Đông lặp nữa: "Năm em là học sinh tiểu học , em lớn ."

Bạn của Thạch Tiểu Quân - thằng Giáp : "Được , Đông Đông, bọn em là học sinh tiểu học , em tự chơi , Quân của em đang sầu đời đây ."

Đông Đông quan tâm hỏi: "Sầu đời chuyện gì ạ?"

"Sầu đời......" Thằng Giáp nhất thời cứng lưỡi, thằng Ất tiếp lời: "Sầu đời để mau lớn, để gặp thiên nga trắng của nó chứ còn gì nữa."

Thạch Tiểu Quân u ám liếc Đông Đông: "Chị thiên nga của em thư cho , bảo đừng bốc đồng nữa, đợi lớn lên hãy tìm chị ."

Khuôn mặt non nớt của Đông Đông hiện lên vẻ cạn lời, "chị thiên nga" là cái quái gì thế .

Thằng Giáp bỗng vỗ đùi một cái: "Tao nghĩ cách ! Đông Đông học tiểu học thì bảo là học sinh tiểu học, mày dứt khoát học đại học luôn , thế là mày thành sinh viên đại học, sinh viên đại học là lớn ! Lúc đó mày thể tìm thiên nga trắng ."

Thằng Ất lườm thằng Giáp một cái cháy mặt: "Mày não đấy? Chưa đại học là thi ? Đại học là thi đấy! Cái đầu lợn như thằng Thạch Tiểu Quân mà thi đỗ á?"

Thằng Giáp gật đầu: "Cũng đúng."

Thạch Tiểu Quân cuống lên: "Bảo ai đầu lợn đấy? Coi thường ai thế hả?"

Hai thằng bạn , nhịn nữa.

Thạch Tiểu Quân kiêu ngạo "Xì" một tiếng.

Đông Đông bỗng nhiên : "Anh Quân ơi, em bảo, ăn phân bón là sẽ lớn nhanh hơn đấy."

Thạch Tiểu Quân: "...... Ăn phân gì?"

Đông Đông: "Chính là mấy thứ trong bể phân nhà em , đều là phân bón cả, nhiều dinh dưỡng. Rau cỏ hoa lá nhà em, với cả cây nho nữa, đều nhờ ăn mấy thứ đó mà tươi , lớn nhanh lắm."

Đông Đông còn nhỏ, lời nó hiểu cũng chỉ bập bõm, nhưng nó vẫn bản năng bổ sung thêm một câu: " em , ăn thì lớn nhanh ."

Hơn nữa, thì cũng thể ăn phân mà. Đạo lý , ai mà chẳng chứ.

"Anh Quân ơi, cây nho ăn phân bón thì lớn nhanh, cùng một đạo lý đó, cũng thể tìm loại phân bón nào phù hợp với xem ."

Đông Đông chuyện tính logic, khổ nỗi những , cái tai lúc nào cũng mở một nửa, đóng một nửa, chỉ lọt tai đúng một nửa câu .

 

Loading...