Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 106: "Vợ ơi, rốt cuộc em muốn ăn cái gì?"

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:53:14
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Tiêu Chính về đến nhà, cả gia đình ai nấy đều mang gương mặt rạng rỡ niềm vui.

Anh hỏi: "Trưa nay món gì ngon mà cả nhà vui thế ?"

An Bá Hòe và Khâu Thục Thận , chuyện đến lượt họ lên tiếng. Ý của họ là để An Họa tự tay báo tin mừng cho con rể, nào ngờ nhóc con Đông Đông nhảy chân sáo gào lên : "Con sắp bố ! Con sắp bố !"

Cả nhà ngẩn một giây, phá lên ha hả.

An Bá Hòe nhẹ nhàng gõ đầu cháu ngoại một cái: "Cháu sai thoại , ."

Đông Đông cũng nhận hớ, lập tức đổi giọng: "Con sắp ! Con sắp ! Con em gái, một đứa em gái thơm mềm !"

Tiêu Chính ngây An Họa: "Nghĩa là ?"

"Ngốc ?" An Họa lườm một cái, xoa xoa cái bụng vẫn còn bằng phẳng của , "Chính là nghĩa đây."

Tiêu Chính: "Anh sắp bố ?"

An Họa: "...... Anh bố , là sắp bố nữa mới đúng."

Tiêu Chính tháo mũ , hai tay vò đầu, cứ thế xoay vòng vòng tại chỗ. Trông chẳng khác nào một chú ch.ó lớn đang cuống cuồng tìm cái đuôi thất lạc của .

An Họa thắc mắc , cái điệu bộ ? Không vui ? Cô còn tưởng sẽ kích động như Đông Đông chứ. An Bá Hòe và Khâu Thục Thận cũng hiểu, chẳng lẽ con rể thêm con?

Bất thình lình, Tiêu Chính sải bước dài đến mặt An Họa.

Cánh mũi phập phồng, đôi mắt đỏ hoe chằm chằm An Họa, vài giây , bế bổng cô lên thẳng phòng ngủ.

"Kìa, đ.á.n.h nhé, con cũng đ.á.n.h vợ đấy..." An Bá Hòe vội vàng định đuổi theo, nhưng Khâu Thục Thận giữ chặt .

Bà lườm ông một cái: "Ông con rể xem giống hạng đ.á.n.h vợ ?"

"Thế nó..."

"Yên lặng , ông đừng gì nữa."

"......"

________________________________________

Trong phòng ngủ, Tiêu Chính cẩn thận đặt trong lòng xuống cạnh giường, đặt một nụ hôn lên trán cô, tiếp đến là gò má, mũi, môi, cằm... Những nụ hôn hề mang theo chút d.ụ.c vọng nào, nhưng khiến An Họa cảm nhận một tình cảm nồng nhiệt và mãnh liệt từng .

An Họa véo nhẹ vành tai : "Anh cứ thế bế em phòng, sợ bên ngoài xem trò ?"

Tiêu Chính gối đầu lên n.g.ự.c vợ, cái đầu lớn lắc lắc: "Người sắp đủ cả nếp lẫn tẻ như , sợ ."

An Họa: "...... Ai bảo chắc chắn sẽ là con gái?"

Tiêu Chính: "Cứ lẩm nhẩm cầu nguyện , con gái về thật."

"Vợ ơi!" Tiêu Chính đột nhiên ngẩng đầu An Họa, đôi mắt sáng rực như đèn pha, "Anh hét lên quá, phòng phát thanh dùng loa lớn hét cho cả sư đoàn , vợ của Tiêu Chính m.a.n.g t.h.a.i , mục tiêu đẻ một tiểu đội của chúng gần thêm một bước nữa!"

Cái ý nghĩ điên rồ gì thế ?!

An Họa vội vàng lấy tay bịt miệng , ánh mắt kiên định: "Không, ! Đừng nữa!"

còn đẻ một tiểu đội là cái quái gì? Ai thèm đẻ với cả một tiểu đội cơ chứ??

"Đi thôi, ngoài ăn cơm."

Tiêu Chính thực vẫn quấn quýt thêm một lát, nhưng sợ An Họa đói bụng, đành lẽo đẽo theo ngoài. Vừa khỏi cửa phòng, biến hình trở vẻ nghiêm túc ngay lập tức.

"Nào, ăn nhiều cá con." Khâu Thục Thận gắp một con cá nguyên vẹn bát An Họa.

Cá ngạnh kho mềm thơm phức, mùi nước tương bốc lên ngào ngạt. Nhìn màu sắc thôi là An Họa nhịn mà tiết nước bọt . mới c.ắ.n một miếng, một cơn buồn nôn xộc thẳng lên.

Tiêu Phương Phương nhanh tay lẹ mắt, thế mà cầm sẵn một cái chậu đưa tới, An Họa oẹ vài cái, nhưng cũng chẳng nôn gì.

Khâu Thục Thận lo lắng: "Mẹ cho rượu nếp khử tanh mà, lúc kho xong cũng nếm , hề tanh, ..."

An Họa xua tay: "Không , con ăn nổi."

Tiêu Phương Phương gắp cho An Họa một miếng thịt xào ớt, cô cố gắng ăn thử nhưng cũng trôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-106-vo-oi-rot-cuoc-em-muon-an-cai-gi.html.]

"Không vấn đề gì khác , là do con cứ ngửi thấy mùi thức ăn là nôn..."

Tiêu Chính cuống quýt: "Thế thì bây giờ? Không thể ăn gì , em thử nghĩ xem món gì ăn ?"

An Họa lắc đầu.

An Bá Hòe: "Con ép ăn một ít, đến đứa trẻ, ngay cả cơ thể lớn cũng thể để đói như thế ."

Khâu Thục Thận dậy: "Để nấu cho con ít hồ bột gạo, món đó mùi vị gì, chắc con sẽ ăn ."

Tiêu Phương Phương cũng theo phụ giúp. Cả nhà vì An Họa mà đều dừng bữa.

An Họa áy náy: "Mọi cứ ăn , ăn xong tính, dù con cũng thấy đói lắm."

Nói đói là giả, thực cô khá đói, nhưng khổ nỗi là nuốt nổi. Khi hồ bột nấu xong, Khâu Thục Thận múc cho cô một bát, An Họa cố gắng uống nửa bát, tuy nhiều nhưng may mắn là nôn .

________________________________________

Mấy ngày tiếp theo, cô chỉ dựa món hồ bột để duy trì sự sống. Tiêu Chính lo lắng đến mức bắt đầu rụng cả tóc, nghĩ đủ món ngon vật lạ mà mang đến mặt An Họa, nhưng cô vẫn ăn chẳng bao nhiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy trông thấy.

Chua, ngọt, cay, đắng, chẳng vị nào thể mở dày của cô.

Tiêu Chính - đàn ông thép, giữa đêm ôm An Họa lén rơi nước mắt: "Vợ ơi, rốt cuộc em ăn cái gì?"

An Họa sờ đám râu lởm chởm cằm Tiêu Chính, thầm nghĩ, ăn là cô, cảm giác Tiêu Chính còn khổ sở hơn cả cô thế . Cô lên trần nhà, bỗng nhiên đầu óc lóe lên một tia sáng.

"Em ăn món gì... thối thối một chút."

Tiêu Chính: "...... Thối?"

An Họa gật đầu.

Bún ốc, sầu riêng, đậu phụ thối... đặc biệt là bún ốc, chỉ cần nghĩ đến thôi là nước miếng chảy ròng ròng . Trước đây An Họa hề sở thích đặc biệt với những món ăn "nặng mùi" , chỉ thỉnh thoảng mới ăn một . bây giờ, cô khao khát đến phát điên!

An Họa bật dậy.

"Anh Tiêu , bún ốc ?"

Trong trí nhớ của nguyên chủ hề món , vì bún ốc là đặc sản vùng miền của tỉnh phía Nam, những năm thông tin phát triển thế , chắc truyền xa như . Hơn nữa, cô hiểu rõ lịch sử bún ốc, bây giờ món đó .

Tiêu Chính quả nhiên ngơ ngác: "Ốc là cái gì?"

An Họa thất vọng vật xuống giường, đúng là mà.

Tiêu Chính cuống lên: "Em cứ cho đó rốt cuộc là thứ gì, tìm cho em bằng ."

An Họa lắc đầu, tìm ở cơ chứ, chạy tận miền Nam xa xôi để tìm ? Thực trong gian của cô bún ốc, loại thực phẩm ăn liền trong gian nhiều, bún ốc cũng là mua cho đủ đơn hàng thôi. bây giờ, cô thèm quá mất...

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

An Họa cố sức nuốt nước miếng: "Ngủ , em hết đói ..."

Ngủ thì sẽ thấy đói nữa. Tiêu Chính mà ngủ nổi, nhắm mắt đó nghĩ về tất cả các loại bún, phở mà từng ...

________________________________________

Đã nhịn đói mấy ngày , An Họa thể chịu đựng .

Nửa đêm, cô lén lút dậy nhà bếp. Cô cố tình chọn lúc hai giờ sáng, tầm ngủ say nhất, dễ đ.á.n.h thức. Hơn nữa cô còn cài chặt cửa bếp, dù ai thức dậy phát hiện trong bếp , chỉ cần cô mở cửa thì cũng chẳng ai cô đang gì.

Còn về mùi vị... mặc kệ , đến lúc đó cứ khăng khăng thừa nhận là xong, cô là bà bầu, bọn họ còn cô chứ? Đối mặt với gia đình luôn bao dung và tin tưởng vô điều kiện, gan của An Họa cũng ngày càng lớn.

Cô lấy một gói bún ốc từ trong gian , cũng bật đèn, nhen lò than, ném túi bao bì gian, rón rén nấu nướng.

Cái mùi đó bốc lên, bụng cô phát một tiếng kêu lớn, nước miếng ngừng trào . Lúc bún chín, An Họa cứ như một con sói đói, mắt sáng rực bát bún, hận thể nuốt chửng cả bát trong một miếng. Trong gian thể ăn uống vì cảm giác no bụng thật sự.

An Họa chiếc ghế đẩu nhỏ, tai dựng lên ngóng động tĩnh bên ngoài, miệng liên tục xì xụp húp bún.

dần dần, sự chú ý của cô đặt hết bát bún, đến nỗi một đang bên cửa sổ cô cũng hề .

Dưới ánh trăng mờ ảo, Tiêu Chính cái bóng nhỏ bé của vợ trong bếp. Anh rõ cô đang ăn cái gì, chỉ ngửi thấy từng đợt... mùi như mùi phân.

Tiêu Chính há hốc mồm kinh ngạc.

 

Loading...