Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 172: Chị dâu mới
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:55:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xuân quang rực rỡ, bên đường nở rộ những đóa hoa dại đủ màu sắc tím đỏ chen , suốt một quãng đường mà cũng thấy mệt mỏi.
Đến nơi, An Họa chút thắc mắc: "Đội sản xuất? Chúng đến đội sản xuất gì thế ?"
Tiêu Chính : "Làm việc đồng áng chứ , chẳng em đưa lũ trẻ gần gũi đại tự nhiên ? Làm nông chỉ giúp gần gũi thiên nhiên, mà còn cho bọn trẻ mở mang kiến thức, lương thực ăn hàng ngày từ mà . Có câu là... bốn... bốn cái chân gì nhỉ?"
An Họa: "... Là chân tay vận động, phân biệt các loại ngũ cốc."
Tiêu Chính: ", chính là câu đó! Con cái chúng thể lớn lên thành hạng như thế , đúng ?"
Lời của Tiêu Chính lập tức nhận sự đồng cảm của Thạch Việt Quang: "Lão Tiêu đúng đấy, thế hệ con cái chúng sinh trong thời đại mới, lớn lên lá cờ đỏ, từng chịu khổ đói khát, càng nỗi vất vả của nông dân, nên để chúng rèn luyện một chút."
Thạch Tiểu Quân phục: "Con các bác nông dân vất vả mà, trường con còn tổ chức xuống nông thôn giúp dân vụ nữa đấy."
Tiêu Chính hỏi Đông Đông: "Con xuống nông thôn giúp vụ bao giờ ?"
Đông Đông lắc đầu.
Tiêu Chính: "Vừa , hôm nay coi như là xuống nông thôn giúp dân vụ ."
Thạch Tiểu San tựa Chu Mai Hoa, lập tức nản chí: "Biết thế là việc, con thà chẳng còn hơn."
Chu Mai Hoa , vỗ vỗ con gái: "Vừa vặn trị cái tính lười chảy thây của con."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
An Họa cũng chút hụt hẫng, buổi dã ngoại của cô tự nhiên biến thành ruộng thế . Tiêu Chính những khác, ghé tai An Họa nhỏ: "Trọng tâm là để lũ trẻ cảm nhận thôi, em cần , em cứ ở bên cạnh hậu cần cho , lau mồ hôi, đưa nước là ."
An Họa gật đầu: "Thế thì ."
Tiêu Chính hì hì. Vợ là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, việc đồng áng là chuyện bình thường!
Tiêu Chính thương lượng với của đội sản xuất. Thường xuyên các trường học và đơn vị thành phố tổ chức xuống giúp dân nên đội sản xuất cũng chẳng lạ gì, lập tức giao cho họ một mảnh đất để cỏ.
Tiêu Chính và Thạch Việt Quang là hăng hái nhất. Giờ họ đa văn phòng, việc rèn luyện thể cũng lơ là, đặc biệt là Thạch Việt Quang, bụng bắt đầu xuất hiện hai ngấn mỡ thừa .
Chu Mai Hoa thấy chồng việc hăng hái thì bĩu môi thật dài. Có sức mà chẳng dùng đúng chỗ!
Lũ trẻ ban đầu còn miễn cưỡng, nhưng nhanh tràn đầy hưng phấn, vì Tiêu Chính hứa rằng chỉ cần nhổ sạch cỏ mảnh đất giao, đợi khi trời nóng hơn sẽ dẫn chúng sông tắm.
Cặp sinh đôi cũng tham gia đội ngũ nhổ cỏ, nhưng sức chúng yếu, nhổ mãi . Thấy mấy con bướm bay lượn, chúng thu hút, bắt đầu chạy tới chạy lui đuổi theo bướm. Thải Yến trông chừng hai đứa nhỏ, tầm mắt An Họa cũng luôn dõi theo. Cặp sinh đôi đuổi bướm vui vẻ, tiếng giòn tan vang vọng.
Chỉ cần con cái vui vẻ, ngoài gì cũng đều xứng đáng cả.
"Mẹ ơi, đống cỏ con nhổ , xếp cao lắm ." Đông Đông khoe thành quả lao động với .
"Đông Đông của giỏi quá!" An Họa rút khăn tay lau mồ hôi cho con trai, lau khen, " là nam nhi đại trượng phu nhí, việc sắp nhanh bằng bố ."
Đông Đông ngẩng gương mặt đỏ bừng, ưỡn n.g.ự.c cao vút: "Mẹ ơi, con lớn , thể việc, còn thể cùng bố bảo vệ , bảo vệ các em, bảo vệ ông bà ngoại, bảo vệ Điềm Điềm nữa."
Thạch Tiểu Quân ha ha: "Em bảo vệ nhiều thế, bảo vệ hết ?"
Chu Mai Hoa mắng con trai: "Em Đông Đông cái tâm đó là , còn con thì ? Chỉ lớn xác chứ chẳng lớn tâm, con một đàn ông đích thực hả?"
Thạch Tiểu Quân nghiêm túc đáp: "Con đương nhiên là đàn ông , con bảo vệ Thanh Âm."
Chu Mai Hoa: "..." là cái ngữ "trời đánh", đẻ cái loại gì !
Thạch Tiểu Quân giải thích: "Mẹ thì cần con bảo vệ, bố bảo vệ . Anh cả hai cũng cần, con nhỏ hơn các bao nhiêu. Còn chị cả... chị đ.á.n.h con là may lắm ..."
Thạch Tiểu San đảo mắt, chẳng buồn để ý đến thằng em ngốc nghếch , cứ cái tay chân khẳng khiu xem, đến cô còn chẳng đ.á.n.h thì bảo vệ ai.
Chu Mai Hoa thúc Thạch Việt Quang: "Ông cái thằng con út nhà ông xem, chắc chắn là loại cưới vợ quên ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-172-chi-dau-moi.html.]
Tiêu Chính : " thấy thằng bé bản lĩnh đấy. Ở quê câu tục ngữ: 'Kẻ yêu vợ thì sự nghiệp hanh thông', thằng bé nhất định tiền đồ."
Thạch Việt Quang ngạc nhiên: "Câu lạ nhỉ, là lời ở quê ông thật ?"
Dĩ nhiên là , ở quê Tiêu Chính phụ nữ còn cùng mâm cơm thì gì câu đó. Câu là An Họa với Tiêu Chính, mục đích dĩ nhiên là để "mị dân", khiến tiếp tục đối với cô, củng cố vị thế thôi.
Thạch Tiểu Quân lớn trêu chọc thì cuống quýt: "Gì cơ ạ, mang chuyện em và Thanh Âm trò đùa nữa, chúng em là tình bạn trong sáng!"
Chu Mai Hoa đối phó: " đúng đúng, tình bạn trong sáng."
Thạch Tiểu Quân giận dỗi, thụp xuống nhổ cỏ. Anh nhổ sạch hết chỗ cỏ !
Đến trưa, An Họa mở đồ ăn mang theo, tìm một chỗ râm mát để ăn trưa. Vì lũ trẻ việc hăng hái nên bữa cơm ăn đặc biệt ngon miệng. Ăn xong nghỉ ngơi một lát, họ dẫn bọn trẻ dạo xung quanh.
Lúa mạch đồng chín mọng đến mức trĩu đầu, chỉ điều màu sắc còn xanh, chắc đến lúc thu hoạch.
Tiêu Chính: "Khoảng mười ngày nữa là thể gặt lúa mạch . Gặt lúa là một trong những việc quan trọng nhất trong năm của nông dân đấy."
Đông Đông hỏi: "Trong sách hình gặt lúa, con , là dùng liềm để gặt đúng ?"
An Họa: " , Đông Đông thật thông minh."
Tiêu Chính thầm nghĩ, từ lúc đủ loại việc đồng áng, Đông Đông lớn nhường mà dùng liềm gặt lúa gọi là thông minh. Xem đưa con về nông thôn nhiều hơn, tránh để nó phân biệt mạ với hẹ.
Dạo chơi đến giữa chiều, mặt trời trốn mất, An Họa liền đề nghị về nhà. Cặp sinh đôi đều chơi mệt, đường về ngủ .
Vừa về đến nhà, thấy tiếng chuyện thoang thoảng trong phòng. Nếu chỉ Khâu Thục Thận ở nhà thì sẽ tiếng chuyện. Ai đến ?
An Họa đẩy cổng sân, một đàn ông dáng cao ráo bước về phía cô.
"Anh!" An Họa reo lên đầy kinh ngạc.
An Trạch nắm lấy vai em gái, ngắm nghía: "Sao cảm giác em gầy thế?"
An Họa sờ mặt : "Làm gì chuyện đó, em sinh xong cặp song sinh còn béo lên cơ, giờ vẫn về trạng thái khi sinh đây ."
An Trạch hỏi: "Cặp song sinh ? Anh mà còn gặp cháu nữa đây."
"Chơi mệt nên ngủ ."
Tiêu Chính và Vương Thải Yến mỗi bế một đứa, An Họa chỉ cho An Trạch xem. Ánh mắt An Trạch đảo qua đảo giữa hai đứa trẻ, đột nhiên Tiêu Chính, dường như chút cảm thán.
Tiêu Chính hiểu gì: "Anh, thế ạ?"
Cặp song sinh đen quá mức , một cái là ngay con ruột của Tiêu Chính!
An Trạch há miệng, cuối cùng vẫn : "Không gì, dạo em vẫn chứ?"
Tiêu Chính toét miệng : "Tốt lắm ạ."
Lúc , phía An Trạch vang lên một giọng nữ: "Anh An, đây là gia đình em gái và em rể ạ?"
An Trạch xoay , kéo phụ nữ đến mặt: "Đây là em gái và em rể, đây là Đông Đông con trai lớn của họ, còn đang ngủ là cặp song sinh."
Người phụ nữ âm thầm quan sát An Họa một lượt, mỉm rộng lượng, dáng vẻ mực lịch sự.
An Trạch giới thiệu: "Cô tên là Bàng Tú Ni, là định kết hôn."