Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 183: Đại nam nhi mà, bị vợ đấm hai cú thì đã sao
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:55:37
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xung quanh miệng cô bé Viên Viên vẫn còn dính chút nước màu tím đỏ.
Cô bé trưng bộ mặt chân thành nhất, giơ bát nhỏ lên: "Bố ơi, uống ."
An Họa nhận lấy một cái, chỉ thấy một bát đầy những thứ nhai nát, nhơn nhớt, còn kèm theo dấu vết rõ ràng của nước bọt... nước nho.
An Họa: "..."
"Bé cưng, hỏi con nhé, cái con dùng miệng nhai xong nhè bát ?"
Viên Viên l.i.ế.m khóe môi, nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ."
An Họa cạn lời một hồi lâu. Cô bế con gái lên, đặt bên mép giường, nghiêm túc bảo: "Viên Viên, dạy con nhé. Đồ ăn cho miệng là nhè cho khác ăn , vì như thế mất vệ sinh."
Viên Viên : "Con ăn, con mà."
An Họa đính chính: "Dùng tay mới gọi là '', còn miệng con thì là 'ăn' , cho khác nữa, nhớ ?" Nói đến cuối, giọng An Họa trở nên nghiêm nghị.
Viên Viên "òa" lên một tiếng nức nở: "Mẹ hung dữ... hu hu..."
Tiêu Chính miệng thì con gái đúng ý , nhưng thực chất là xót con nhất. Nghe thấy Viên Viên , lập tức dậy dỗ dành: "Em cứ từ từ mà , đừng mắng con."
An Họa ấn trở , bế con gái ngoài.
"Đứng thẳng dậy, nữa."
Tiếng của An Họa thu hút sự chú ý của Khâu Thục Thận và Đông Đông.
"Ôi ôi, thế ? Sao tự nhiên con bé ?" Khâu Thục Thận định chạy bế Viên Viên.
"Mẹ đừng chiều nó, cứ để nó một lát!" Vẻ mặt nghiêm nghị của An Họa khiến Viên Viên sợ, bèn nín bặt tiếng .
Khâu Thục Thận lườm An Họa một cái: "Con đ.á.n.h con bé ? Trẻ con còn nhỏ thế mà đ.á.n.h , nó phạm gì thì con cứ bảo ban nhẹ nhàng thôi." Nói đoạn bà dỗ dành cháu ngoại.
Đông Đông cũng móc khăn tay trong túi , quan tâm lau nước mắt mặt em gái.
Viên Viên thấy bà ngoại và trai đều về phía , lá gan lập tức lớn hẳn lên, bắt đầu gào , thậm chí còn to hơn lúc nãy.
An Họa bất lực: "Mẹ, con đ.á.n.h nó, là con đang dạy nó đạo lý đấy ạ." Sau đó cô kể bộ sự việc.
Khâu Thục Thận xong cũng dở dở , nhưng bà cho là cháu gái sai: "Con bé cũng là vì hiếu thảo, chăm sóc bố thôi mà."
An Họa : "Con , nên con phê bình mục đích của con bé, mà là dạy nó nhè đồ trong miệng cho khác ăn. xem, con mới chỉ nghiêm giọng một tí mà nó thế ... Đó là vì bình thường quá nuông chiều, khiến nó chịu nổi một chút phê bình nào."
An Họa xổm xuống cho bằng tầm mắt của con gái, hỏi: "Vừa nãy đ.á.n.h con ?"
Viên Viên lắc đầu.
"Có mắng con ?"
Viên Viên lắc đầu.
"Thế con cái gì?"
Viên Viên uất ức: "Mẹ hung dữ..."
"Mẹ hung dữ một chút là con ghi nhớ lời dặn..." Nhìn bộ dạng đáng thương của con gái, An Họa cũng nỡ tiếp, cô dịu giọng: " cũng sẽ tự kiểm điểm , cố gắng một dịu dàng, ?"
Viên Viên ngoắt đầu chỗ khác. Nghe hiểu, cũng chẳng , cô bé chỉ là chơi với nữa.
Cô bé Viên Viên , quả thật thèm để ý đến suốt... mười phút đồng hồ.
mười phút , khắp nhà bắt đầu vang lên tiếng gọi "Mẹ ơi, ơi" lanh lảnh. An Họa giọng non nớt cho tan chảy cả lòng, tươi rạng rỡ đáp lời.
"Đi, theo ngoài mua đồ nào."
"Vâng ạ!" Viên Viên đáp rõ to, hưng phấn dậm dậm đôi chân nhỏ.
"Gọi cả chị nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-183-dai-nam-nhi-ma-bi-vo-dam-hai-cu-thi-da-sao.html.]
Đoàn Đoàn chẳng chút hoạt bát hiếu động nào của một đứa trẻ hai tuổi, cả ngày cứ ru rú trong phòng chơi mấy trò yên tĩnh. An Họa lo con bé vì thế mà sức khỏe , nên ngày nào cũng dắt con ngoài vận động. Đoàn Đoàn dễ tính, gọi là .
An Họa cầm túi lưới, Đông Đông một tay dắt một em gái, cả nhà bốn về phía khu dịch vụ. Đông Đông hỏi: "Mẹ ơi chúng mua gì ạ?"
An Họa đáp: "Mua ít cật lợn, về bồi bổ cái lưng cho bố con."
Các cụ câu "ăn gì bổ nấy" mà. Vân Huyện hai lò mổ, một mổ bò, một mổ lợn, chuyên cung cấp cho xưởng thực phẩm đồ đóng hộp. Làm đồ hộp thì dùng đến nội tạng, nên nguồn cung nội tạng ở Vân Huyện phong phú, cứ buổi sáng là mua .
An Họa mua hai cái cật lợn, một cái móng bò. Ở cổng khu tập thể xách giỏ bán rau dại, cô thấy rau cần dại tươi, loại cũng hiếm gặp nên mua thêm một ít.
Trên đường về, chào An Họa: "Vợ sư trưởng mua thức ăn đấy ? Mua gì thế cô?"
Viên Viên hăng hái, dõng dạc đáp: "Mua cật lợn để bổ thận cho bố cháu ạ!"
Người hỏi ngẩn .
An Họa lời dễ gây hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Chả là bố bọn trẻ trẹo lưng, hôm nay nghỉ ở nhà, nghĩ bụng mua về ăn gì bổ nấy..."
Người nọ gật đầu vẻ chí lý: "Phải, ăn gì bổ nấy, sai..." cái vai rung rung của đó khi rời , An Họa cái sự hiểu lầm chắc chẳng sáng tỏ nổi .
Thôi bỏ , những chuyện càng giải thích càng rối. Cô sống ở khu tập thể bốn năm , đến giờ vẫn đồn cô Tiêu Chính đ.á.n.h đấy thôi.
Ngờ , mới nghĩ đến chuyện "bạo hành gia đình" thì thấy Tiêu Tiểu Thúy mặt mũi tím bầm, về phía : "Thím ơi, Cao Triết... Cao Triết đ.á.n.h cháu..."
Vết bầm của Tiêu Tiểu Thúy ngay hốc mắt, một mảng lớn khiến An Họa giật , thốt lên: "Cao Triết mà cũng dám đ.á.n.h cháu ?"
Chưa bàn đến chuyện Tiêu Tiểu Thúy thiết với Tiêu Chính , chỉ riêng cái danh nghĩa nhà đó thôi cũng đủ để Tiêu Chính áp chế Cao Triết . Hơn nữa theo quan sát của An Họa, Cao Triết vẻ khờ khạo, Tiêu Tiểu Thúy dắt mũi dễ dàng, đột nhiên tay?
"Chỉ vì... vì cháu tiêu quá tay chút tiền... keo kiệt..." Tiêu Tiểu Thúy nấc lên, thành tiếng.
An Họa xuống túi đồ tay, bảo: "Đừng ngoài nữa, về nhà ."
"Vâng..." Tiêu Tiểu Thúy gật đầu, còn giúp An Họa xách đồ.
Về đến nhà, An Họa bảo Thải Yến luộc quả trứng gà để Tiêu Tiểu Thúy chườm nóng, còn thì phòng ngủ chuyện với Tiêu Chính.
"Cao Triết bạo hành gia đình ."
"Bạo hành gia đình? Là cái gì?"
An Họa khựng , thời hình như từ đó. Cô : "Là bạo lực gia đình, đ.á.n.h ."
Tiêu Chính mấy để tâm: "Đại nam nhi mà, vợ đ.ấ.m hai cú thì ."
An Họa: "... Là Tiểu Thúy đánh."
Tiêu Chính lập tức thể bình tĩnh nổi: "Nó đánh? Thằng họ Cao dựa cái gì? Gọi thằng nhóc đó qua đây cho !"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Mặc dù Tiêu Chính ưa cả, cũng chẳng mấy tình cảm với Tiêu Tiểu Thúy, nhưng dù nó cũng mang họ Tiêu, nỡ thấy nó ức hiếp.
An Họa ngay Tiêu Chính sẽ nghĩ thế, nên mới hỏi ý kiến . Tiêu Chính định dậy, An Họa vội ngăn : "Anh đừng cử động, gì cứ dặn một tiếng, em cho."
Tiêu Chính: "Gọi thằng Cao Triết qua đây !"
An Họa bước khỏi phòng, thấy Tiêu Tiểu Thúy đang lóc kể lể những uất ức tày trời mà chịu đựng. Khâu Thục Thận và Vương Thải Yến xong đều lộ vẻ đồng cảm.
Dù thế nào nữa, cũng đ.á.n.h vợ chứ. Ra cái thể thống gì!
An Họa định bảo Đông Đông chạy gọi Cao Triết thì bên ngoài vang lên giọng rụt rè của . Khâu Thục Thận và Vương Thải Yến cùng ngoài, mặt đầy vẻ bất bình.
Cao Triết bước .
Dần dần, khuôn mặt sưng vù như cái đầu heo của hiện mắt .
Khâu Thục Thận Tiêu Tiểu Thúy, Cao Triết. So với cái bản mặt bầm dập như hội đồng của Cao Triết, mảng tím mắt Tiêu Tiểu Thúy bỗng trở nên thật nhỏ bé .