Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 225: Chắc không phải là vợ đang nhớ mình đấy chứ!
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:56:58
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm , An Họa bước đại viện giáo viên thì Tiền Chân Chân đón đầu ngay lập tức.
An Họa đ.á.n.h giá thần thái của chị , kinh ngạc hỏi: "Cậu cố ý đợi tớ đấy ?"
Tiền Chân Chân gật đầu: "Tớ nghĩ bao nhiêu năm chúng gặp, vẫn nên ôn chuyện cũ một chút. Đi thôi, tớ mời ăn tiệm."
An Họa tuy cảm thấy và Tiền Chân Chân chẳng mấy chuyện cũ để mà ôn , nhưng đối phương ngỏ lời nên cô cũng từ chối.
"Để tớ mời , chúng tìm cái tiệm cơm quốc doanh nào gần trường là ."
Tiền Chân Chân trách khéo: "Sao thế, thấy tớ giờ sa sút nên thương hại tớ ? Đã bảo là tớ mời, đừng giành với tớ."
An Họa cũng tranh với chị nữa.
Tiền Chân Chân mà dẫn An Họa đến Đức Hỷ Đường, đây là một tiệm cơm lâu đời, dù là thời kỳ công tư hợp doanh thì đây vẫn là nơi đãi tiệc mặt mũi nhất.
Tiền Chân Chân dẫn An Họa lên tầng hai, xuống một vị trí cạnh cửa sổ. Nhìn ngoài cửa sổ chính là hồ Di Tâm, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ lấp lánh sóng nước, trông mắt.
"Bây giờ tớ cũng công ăn việc , đừng tiết kiệm cho tớ."
Tiền Chân Chân đặc biệt đưa An Họa đến Đức Hỷ Đường chính là để gỡ gạc chút thể diện. Tuy hiện tại chị sống bằng An Họa, nhưng chị tự kiếm tiền, tiền của chồng cũng đều đưa cho chị , thỉnh thoảng ăn một bữa ở đây thì vẫn kham nổi.
An Họa mỉm gật đầu: "Cậu đang việc ở ?"
Tiền Chân Chân đáp: "Là Trương Nhị Hỷ tìm cho tớ, công nhân ở xưởng diêm khu phố... Trương Nhị Hỷ là chồng hiện tại của tớ."
Nói đoạn, Tiền Chân Chân An Họa với vẻ đồng cảm: "Tớ là bất đắc dĩ mới theo Trương Nhị Hỷ, còn rõ ràng quyền lựa chọn, mà cũng gả cho một lính chân lấm tay bùn."
An Họa ngẩn , khẽ chau mày. Hiện tại cô ghét việc khác dùng giọng điệu khinh miệt gọi Tiêu Chính là "lính chân lấm tay bùn". Hơn nữa, nếu bảo là hồi mới cưới Tiền Chân Chân thương hại cô thì còn thể hiểu — khi đó nhiều bạn bè đều nghĩ như .
giờ bao nhiêu năm trôi qua, cuộc sống của cô qua là , tại Tiền Chân Chân vẫn còn thương hại cô? Nói câu khó , cuộc sống của cô chẳng mạnh hơn Tiền Chân Chân gấp vạn ?
"Các cụ vẫn bảo, hùng hỏi xuất . Anh Tiêu nhà tớ chiến công hiển hách, trách nhiệm với gia đình tôn trọng tớ, tớ cảm thấy gả cho là một điều may mắn."
Lời khiến Tiền Chân Chân càng thêm khó chịu. Chẳng lẽ An Họa nhắm mắt đưa chân mà gả cho một đàn ông ? Không, nhất định !
Chân lấm tay bùn thì vẫn là chân lấm tay bùn thôi, chắc chắn cũng giống Trương Nhị Hỷ, thích đ.á.n.h răng chẳng thích rửa chân, ngày nào cũng hôi rình, An Họa thể thật lòng sống với hạng đó ?
"Cậu cũng chẳng cần gồng mặt tớ. Tớ , thích rõ ràng là kiểu đàn ông như Trần Tư Ngạn, tướng mạo tuấn tú, tài hoa, hiểu lãng mạn, hai hồi đó đúng là đáng tiếc thật..."
An Họa rõ ràng bày tỏ thái độ của , mà Tiền Chân Chân vẫn cứ tự tự , còn nhắc đến Trần Tư Ngạn, điều khiến An Họa bắt đầu thấy phản cảm.
lúc , món ăn dọn lên. Tiền Chân Chân đon đả mời An Họa: "Món cá phi lê chưng rượu là món thích nhất, ăn lúc còn nóng ."
An Họa gượng gạo nở một nụ . Tiếp đó, An Họa dồn sức việc ăn uống, chỉ thỉnh thoảng đáp lời của Tiền Chân Chân cho lệ.
Bỗng nhiên, An Họa cảm thấy một bóng đen đổ xuống cạnh bàn. Ngước mắt lên , đó là một đàn ông trung niên đeo kính gọng đen.
Tiền Chân Chân ngạc nhiên : "Tưởng Tư Minh, ở đây?"
Người đàn ông trung niên mỉm nhẹ nhàng, với Tiền Chân Chân: "Chị dâu, đang ăn bên , thấy chị cũng ở đây nên qua chào hỏi một tiếng, vị là..." Ánh mắt đàn ông dừng An Họa.
Tiền Chân Chân giới thiệu: "Đây là chị em lớn lên cùng từ nhỏ, An Họa, đây vốn là một nghệ sĩ vĩ cầm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-225-chac-khong-phai-la-vo-dang-nho-minh-day-chu.html.]
Tưởng Tư Minh tò mò nhướn mày: "Trước đây? Vậy bây giờ thì ?"
An Họa mỉm đáp. Trực giác mách bảo cô rằng cái Tưởng Tư Minh trông đàng hoàng cho lắm.
Tiền Chân Chân đỡ lời: "Bây giờ gả chồng, là một vợ hiền đảm."
Tưởng Tư Minh mỉm lịch thiệp: "Vợ hiền đảm , cũng là một kiểu theo đuổi khác của cuộc đời." Nói xong, chằm chằm An Họa, như thể tìm thấy chút tiếc nuối cam lòng nào đó gương mặt cô.
Đáng tiếc, An Họa vẫn giữ nguyên vẻ mặt nửa như mỉm , nửa như chạm đến đáy mắt, khiến đoán định gì. Tưởng Tư Minh suy nghĩ một lát chào từ biệt về.
Anh , Tiền Chân Chân ngay: "Tưởng Tư Minh là bạn của Quan Việt, việc ở Ủy ban Cách mạng tỉnh đấy."
Câu cuối cùng cũng khiến An Họa chút phản ứng: "Bạn của Quan Việt, ở Ủy ban Cách mạng?"
Tiền Chân Chân giải thích: "Họ cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, tính là thiết lắm. Sau Tưởng Tư Minh hại ít nên Quan Việt tuyệt giao, hai còn nữa. Ai mà Quan Việt gặp vận đen... Nếu Quan Việt chịu cầu xin Tưởng Tư Minh giúp đỡ thì lẽ gặp nạn, nhưng thanh cao quá, chung hàng ngũ với hạng như Tưởng Tư Minh."
An Họa : "Cậu vẻ ác cảm gì với Tưởng Tư Minh nhỉ."
Tiền Chân Chân: "Tình cảnh tớ thế , còn đủ tư cách để ác cảm với ai nữa?"
An Họa thêm gì nữa. Bữa cơm ăn thật chẳng ý nghĩa gì, chỉ món cá là khá hợp khẩu vị. An Họa thầm nghĩ, dẫn Tiêu Chính và các con đến đây ăn mới .
________________________________________
Lần thứ hai An Họa gặp Tưởng Tư Minh là ở lớp học tập. Tưởng Tư Minh xuất hiện với tư cách là giáo viên của lớp. Đã là của Ủy ban Cách mạng, An Họa cũng lộ vẻ quá kinh ngạc.
"Đồng chí An Họa, chúng thật duyên." Tưởng Tư Minh nho nhã với An Họa.
An Họa lên tiếng. Tưởng Tư Minh cầm cuốn sổ tay bàn lên, khen ngợi: "Ghi chép của cô tỉ mỉ."
An Họa rút cuốn sổ tay từ trong tay , lịch sự gật đầu khoác ba lô ngoài.
"Đồng chí An Họa." Tưởng Tư Minh đuổi theo. "Tiểu An, cô chẳng với câu nào thế? Đừng sợ mà, đấu tranh chính trị sở thích của , con thực dễ gần."
An Họa lạnh lùng liếc một cái: " nghĩ chúng cũng chẳng thiết gì, chuyện gì để ."
Tưởng Tư Minh đẩy gọng kính: "Từ quen đến quen đều một quá trình. thấy khí chất cô thoát tục, là nghệ sĩ, còn tuy ở chốn quyền trường nhưng một trái tim hướng về nghệ thuật... Thế nên nghĩ, chúng chắc hẳn sẽ nhiều chủ đề chung."
An Họa kinh nghiệm tình trường phong phú, nhận tín hiệu mà Tưởng Tư Minh đang phát . Cô lạnh trong lòng. Đã rõ là phụ nữ chồng mà còn ngang nhiên tán tỉnh, tiên là tư cách đạo đức vấn đề !
An Họa đảo mắt, : "Anh nhà là thế nào ?"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Tưởng Tư Minh ngẩn : "Người thế nào?"
"Anh hả, tính tình nóng nảy, cực kỳ gia trưởng, cho phép chuyện quá một câu với bất kỳ đàn ông nào . Chỉ cần , nhẹ thì động tay động chân, nặng thì rút s.ú.n.g luôn! À đúng , cao gần hai mét, mắt trợn lên to hơn cái chuông, cánh tay còn to hơn đùi , nắm đ.ấ.m thép thể đ.á.n.h c.h.ế.t một con bò đấy..."
Nói đoạn, An Họa Tưởng Tư Minh với vẻ khinh bỉ: "Cỡ như cái loại tay chân khẳng khiu như , đủ cho nhét kẽ răng !"
Trong đầu Tưởng Tư Minh bỗng hiện lên hình ảnh một nhân vật vạm vỡ như Hắc Toàn Phong Lý Quỳ, nụ mặt tự chủ mà cứng đờ .
Mà ở tận huyện Vân xa xôi, Tiêu Chính đang họp cũng bỗng hắt một cái rõ to. Anh dụi mũi, nghĩ thầm đầy sung sướng: Chắc là vợ đang nhớ đấy chứ!